Chương trước
Chương sau
Lúc Lâm Lệ đi vào mẹ Chu đã bảo dì giúp việc chuẩn bị bữa tối, thấy Lâm Lệ đivào mà vẫn chưa thấy Chu Hàn, liền hỏi: “Sao A Hàn vẫn chưa đi vàovậy?”

Lâm Lệ hắng hắng giọng: “Anh ấyvẫn ở bên ngoài, khách hàng gọi đến bảo có việc gấp cần hỏi ạ”

“Ra là vậy”, mẹ Chu gật đầu,cũng không hỏi thêm gì nữa

“Mẹ, con vào giúp dì bày bátđũa”, Lâm Lệ nói xong hướng nhà bếp đi tới, chuẩn bị bữa ăn.

Chu Hàn ở bên ngoài hút xongđiếu thuốc đi vào thì đồ ăn đã được bày biện xong xuôi, tiểu Bân vừa được Lâm Lệdắt đi rửa tay cũng đã ngồi ngoan ngoãn ở trên ghế, nhìn Chu Hàn bước vào, ánhmắt cậu bé như có tia sáng lóe lên, đã mấy ngày cậu nhóc không được gặp Chu Hàn,giờ gặp mặt hiển nhiên là có chút vui vẻ.

Chu Hàn nhận ra được biểu tìnhtrên mặt cậu nhóc nhưng cũng không có nhìn lại, ánh mắt lãnh đạm nhìn xẹt quangười cậu nhóc rồi quay đi nơi khác.

Lâm Lệ ngồi cạnh tiểu Bân chứngkiến hết một màn này, cậu nhóc cũng không vì Chu Hàn không nhìn tới mà có mộtbiểu hiện mất mát.

Nhưng người chú ý đến không chỉcó Lâm Lệ mà còn có ba Chu đang ngồi ở ghế chủ vị, ông nhìn vẻ thản nhiên củaChu Hàn mà nhíu nhíu mày.

Mẹ Chu quả nhiên chuẩn bị rấtnhiều đồ ăn, hơn nữa đúng như lời nói lúc gọi điện thoại, bà gắp cho Lâm Lệ rấtnhiều thức ăn, Lâm Lệ không muốn phụ lòng mẹ Chu, cố gắng vùi đầu vào ăn hănghái, cho nên từ đầu tới cuối, Lâm Lệ ăn có chút chật vật, mẹ Chu lại còn muốncô ăn thêm một bát canh gà, cô thực sự ăn không nổi bà mới bảo để lại để khi nàotiêu hóa xong bữa tối rồi uống.

Bữa ăn này từ lúc bắt đầu chođến khi kết thúc tuy không khí không náo nhiệt nhưng cũng coi như thuận lợi. Chờsau khi ăn cơm xong, mẹ Chu kéo Lâm Lệ ra phòng khách ngồi nói chuyện phiếm, ChuBân ở bên cạnh ngồi chơi xếp mô hình gỗ giống như trước khi ăn cơm, dì giúp việcsau khi thu dọn xong phòng bếp thì cắt một đĩa hoa quả mang ra, Chu Hàn thì bịba Chu gọi vào thư phòng.

Mẹ Chu lấy cái tăm xiên mộtmiếng dưa đưa cho Lâm Lệ: “Nào lại đây ăn dưa Ha Mi đi, buổi sáng mẹ với dì đichợ nông sản mua, ngọt lắm đó”

“Cảm ơn mẹ nhưng quả thật conăn không nổi nữa”, Lâm Lệ khoát tay: “Mẹ cũng ăn đi ạ”

Mẹ Chu không đồng ý, đưa miếngdưa tới: “Ăn một miếng, chỉ một miếng thôi thì đáng là bao, ăn nhiều hoa quảgiúp tiêu hóa tốt mà”

Thấy bà kiên trì như vậy, LâmLệ cũng không cự tuyệt nữa, giơ tay nhận lấy rồi đưa lên miệng ăn, quả thật rấtngọt, cô ngẩng đầu nhìn mẹ Chu cười cười.

Nhìn cậu nhóc bên cạnh, Lâm Lệlấy một miếng đưa cho tiểu Bân: “Tiểu Bân à, dưa Ha Mi rất ngọtnha”.

Cậu nhóc ngẩng đầu, nhìn nhìncô, với tay lên lấy miếng dưa để trên bàn ăn, cũng không cầm vào miếng dưa côđưa qua.

Thấy thế mẹ Chu trêu ghẹo,cười nói: “Haha, trẻ con đứa nào cũng như vậy, lúc nào cũng muốn tự mình lấy chứkhông thích người khác cho”.

Lâm Lệ rút tay lại, quay đầunhìn mẹ Chu cười cười,

Mẹ Chu lo lắng cô nghĩ ngợi,trù trừ một lát, kéo tay cô: “Lâm Lệ à, con đừng giận nhé, trẻ con đều như vậymà”.

Lâm Lệ biết bà hiểu lầm, liềngiải thích: “Mẹ, con không để ý đâu mà”. Lâm Lệ biết trẻ con luôn thích nhất làsống vui vẻ bên cha mẹ chúng, có lúc sợ cha mẹ đánh mắng nhưng dù sao vẫn là máumủ tình thâm.

Nhìn cậu nhóc, Lâm Lệ lại nhớđến đứa con đã mất, nếu bây giờ đứa nhỏ còn, bụng cô chắc phải to lắm rồi, chỉcần vuốt ve có thể cảm nhận được nó đang ở trong bụng quẫyđạp.

Chìm trong suy nghĩ, Lâm Lệđứng lên có chút ưu tư.

Mẹ Chu nhìn mặt cô đang chậmrãi thu hồi nét cười, nghĩ Lâm Lệ thực sự để ý đến việc vừa rồi, đáy lòng thanmột tiếng, chụp lấy bàn tay cô vỗ nhè nhẹ, giọng bình tĩnh nhìn cô nói: “Tiểu Lệà, con đừng so đo với trẻ nhỏ, bọn trẻ con tâm tư rất đơn thuần, chúng nó khônghiểu mấy chuyện thị phi, chỉ cần con đối xử với nó thật tốt, lâu dần nó sẽbiết”

Lâm Lệ lấy lại tinh thần, biếtcó giải thích cũng không được, chỉ nhìn mẹ Chu gật gật đầu: “Mẹ, con biếtmà”

Thấy cô nói vậy, mẹ Chu vỗ nhẹtay cô, cũng gật đầu.

Hai người đồng thời nhìn vềphía tiểu Bân, Lâm Lệ chậm rãi mở miệng: “Mẹ, con rất thích trẻ con, cho nên concũng thích tiểu Bân, tuy rằng bây giờ nó vẫn chưa nguyện ý nhận con nhưng contin tưởng qua một thời gian nữa nó sẽ cảm nhận được tấm lòng củacon”

Nghe vậy, mẹ Chu khẳng định:“Ừ, nhất định sẽ”

Hai người cứ như vậy nhìn chằmchằm cậu nhóc một hồi lâu, mẹ Chu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, kéo tay Lâm Lệ:“Tiểu Lệ, con nói là thích trẻ con, vậy con cùng Chu Hàn cũng chuẩn bị có mộtđứa sao?”

Nghe vậy, Lâm Lệ có chút bấtngờ không biết nên đáp lại như thế nào, cô dở khóc dở cười nói: “Mẹ, tại sao tựnhiên lại muốn nói đến chuyện này…”, mặt cô đỏ lên

Nhìn phản ứng của cô, mẹ Chu nởnụ cười ái muội, nhỏ giọng hỏi: “Hai con không có dùng biện pháp tránh thainha”

Lâm Lệ cảm thấy mặt mình càngngày càng nóng lên, cả người xấu hổ, nghiêng người quay mặt đi, có chút hờn dỗinói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”

“Haha”, xem bộ dáng của cô, MẹChu lại cười đến vui vẻ, nhìn Lâm Lệ chế nhạo: “Nhìn con kìa, lại còn thẹn thùngsao, mẹ là người từng trải, có cái gì mà không biết chứ?”

“Mẹ…”. Lâm Lệ hiện tại chỉ muốncó cái hố để chui xuống

“Haha…”, thấy cô thẹn thùng nhưvậy, Mẹ Chu cũng không trêu chọc gì thêm nữa, nhìn qua thân thể cô rồi nói: “Convà Chu Hàn đều là con một, nếu muốn sinh thêm thì chính sách vẫn cho phép mà, vìvậy về chuyện này hai con định tính sao?”

Lâm Lệ vẻ mặt không được tựnhiên, cúi đầu nói: “Bọn con, bọn con còn chưa nghĩ đến chuyện này”. Lâm Lệ quảthật rất xấu hổ, cô với Chu Hàn, đừng nói đến chuyện tạm thời còn chưa muốn, vềsau cũng nhất định là không muốn, dù sao thì chuyện cũng không phải nhưvậy.

Nói về việc này, Mẹ Chu có vẻhưng phấn, kéo tay Lâm Lệ trò chuyện, “Có thể quyết định mà, sang năm tiểu Bânbắt đầu đi học tiểu học rồi, con với Chu Hàn cũng nên có mộtđứa”

Lâm Lệ không biết nói gì, chỉcó thể gượng cười.

Mẹ Chu càng nói càng hăng, kéotay nàng không ngừng vẽ ra kế hoạch tương lai có con cái, tưởng tượng trong nhàcó thêm trẻ con sẽ tưng bừng náo nhiệt như thế nào.

Lúc hai người mơ màng ngồi trầmtĩnh tự suy nghĩ đều không có phát hiện, tiểu Bân vừa rồi còn ngồi bên cạnh xếpgỗ, giờ đang thận trọng giương đôi mắt to nhìn chằm chằm quađây.

Lâm Lệ thấy Chu Hàn đi từ thưphòng ra giống như thấy vị cứu tinh, bỗng nhiên đứng dậy: “Chu Hàn, anh cũng banói chuyện xong rồi à?”, Nói xong, lại vô cùng thân thiết vươn ra kéo cánh taycủa anh.

Chu Hàn hơi hơi sửng sốt vàigiây, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô.

Lâm Lệ quay lưng lại với mẹChu, nháy mắt với Chu Hàn, miệng mấp máy ý bảo về nhà.

Ởbên này Chu Hàn còn chưa hiểu ý, mẹ Chu đã tiến đến mở miệng trước một bước: “AHàn, tối nay con với Lâm Lệ ở lại đây đi, giờ muộn rồi lái xe về cũng khôngtiện”

Nghe thế Lâm Lệ mãnh liệt nháymắt với Chu Hàn bảo từ chối, cô sợ mẹ Chu lại tiếp tục nói tới chủ đề sinh conđẻ cái.

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, lướtqua người cô hướng về phía mẹ Chu gật đầu: “Dạ, được”

Lâm Lệ cho rằng anh hiểu sai ý,đưa tay kéo kéo quần áo Chu Hàn

Chu Hàn nghiêng đầu nhìn cô mộtcái, miệng khe khẽ động, ôn nhu hỏi: “Em và mẹ vừa nói chuyện gì mà vui vẻvậy?”

Mẹ Chu nghe xong mặt vui mừng,Lâm Lệ lại đỏ bừng mặt, buông tay Chu Hàn ra: “Em, em đi vệ sinh”. Sao đó vộivàng xoay người đi tới nhà tắm.

Ởphía sau mẹ Chu nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, cười không ngừng: “Da mặtmỏng thật, còn thẹn nữa chứ”.

“Thẹn thùng cái gì vậy mẹ?” ChuHàn tò mò hỏi

Mẹ Chu thu hồi ánh mắt, ái muộinhìn anh một cái, sau đó ngồi xổm xuống, hôn lên mặt cháu trai rồi nói: “Chúngta vừa nói tới chuyện các con nên sinh cho tiểu Bân một em trai hoặc em gái chonó đỡ phải chơi một mình”.

Chu Hàn sửng sốt, cười cười,cũng không nói gì thêm.

Trong phòng, Lâm Lệ buồn bựcngồi ở đầu giường, vốn nghĩ rằng chỉ đến đây ăn cơm, sau đó mang cậu nhóc trởvề, như vậy cô với Chu Hàn sẽ bớt xấu hổ, không ngờ sự tình diễn biến thế này, ởlại đây, lại nghĩ tới buổi tối cô với Chu Hàn phải ngủ cùng một giường, làm côxấu hổ muốn chết.

Lúc Chu Hàn trở về phòng, LâmLệ vẫn còn đang rối rắm nghĩ đến chuyện buổi tối đi ngủ thế nào, thấy anh tiếnvào, đóng cửa, cô chất vấn: “Nè tại sao anh lại đáp ứng mẹ ở lại đây, giờ cũngkhông phải là khuya lắm”

Chu Hàn nhìn cô một cái: “Tôihơi mệt, buổi tối không muốn lái xe về nữa”. Nói xong cầm quần áo trước kia củamình ở trong tủ đi vào phòng tắm.

Lâm Lệ bĩu môi, nhỏ giọng nói:“Người mệt là tôi đây nè”

Nhưng đã đến nước này, Lâm Lệcũng đành cam chịu, tránh cho việc xấu hổ, trong khoảng thời gian Chu Hàn tắmrửa cô cũng chẳng thay áo ngủ, chỉ bỏ áo khoác ra, nằm luôn lêngiường.

Khi Chu Hàn từ phòng tắm đi ra,Lâm Lệ đã ở trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ

Cũng không muốn vạch trần cô,hôm nay đúng là anh cảm thấy khá mệt mỏi, xốc chăn lên, trèo lên giường từ phíakia, tắt đèn nằm cạnh cô.

Một hồi lâu sau Lâm Lệ chậm rãimở mắt, chỉ thấy trước mặt căn phòng tối thui, đang lúc lắng nghe nhịp thở vữngvàng của Chu Hàn thì thấy tiếng Chu Hàn từ phía sau: “Lâm Lệ, chúng ta thử yêunhau đi”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.