Chu Hàn đưa mẹ của mình về rồitrở lại thì Lâm Lệ bọn họ còn đang trò chuyện trong phòng khách, chỉ là vẻ mặttrên mặt mấy người cũng đã không còn nghiêm trọng như hồi sáng, giờ đây vừa nóivừa cười .
Lâm Lệ nghe được tiếng độngquay đầu lại, vừa lúc đụng vào tầm mắt của Chu Hàn đứng ở cửa, hai người nhìnnhau một lúc, Lâm Lệ có chút lúng túng, rời mắt, mặt không khỏi có chút nóngran.
Mẹ Lâm cũng thấy Chu Hàn đứng ởcửa, cười nói với Chu Hàn: “Chu Hàn đã về rồi à, đã đưa mẹ của con trở vềsao?”
Chu Hàn gật đầu, vẻ mặt lànhlạnh lúc bình thường, giờ phút này nở nụ cười cực kì tự nhiên, đi về phía mẹ Lâmnói: “Dạ, con đã đưa mẹ con về nhà.” Nói xong, rất tự nhiên đứng ở bên cạnh LâmLệ, gọi ba Lâm một tiếng: “Bác.”
Ba Lâm còn có chút không tựnhiên, chỉ gật đầu, cũng không nói lời nào.
Mẹ Lâm nghĩ đến cái gì, lạihỏi: “Thằng bé sẽ không không quen với mẹ con chứ?” Bà thấy đứa bé kia rất ítnói, không hoạt bát giống một đứa trẻ bình thường, có phần quá yêntĩnh.
Chu Hàn gật đầu, nói: “Không ạ,Tiểu Bân nó rất ngoan, sẽ không ồn ào.”
Thấy anh nói như vậy, mẹ Lâmcũng yên lòng rồi, gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Chu Hàn nâng tay lên liếc nhìnđồng hồ đeo tay, quay đầu nhìn Lâm Lệ nói: “Thời gian đã không còn sớm, Lâm Lệ,chúng ta đưa hai bác đi ăn cơm đi, buổi trưa ở bệnh viện cũng chưa ăn cáigì.”
Lúc này Lâm Lệ mới kịp phảnứng, buổi trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-thanh-hon/3259895/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.