(Hiện tại)
Về đến nhà, xe của Thư Dương đã đậu trong sân.
Tôi sợ run đứng ở cửa, không dám khẳng định có phải do lời nói của mình, làm cậu ta không muốn rời đi nữa hay không.
Chẳng qua lại không nghĩ cậu ta quay lại sớm như vậy.
Đèn hành lang sáng rực, rèm cửa trắng buông xuống, ôm lấy bóng dáng của hai người.
Tôi lặng lẽ đứng ở cửa, lòng có hơi đau.
Không rời được tầm mắt.
Vẫn cho là một chữ “yêu”, tôi cũng có thể có.
Vậy mà khi đã gần chạm vào được, thì lại không thể cảm nhận được nó.
Hai cái bóng trong bóng tối, đã không còn là hình bóng quen thuộc. Hơi thở, ngữ điệu, hắn tức tối và vui vẻ, hắn thân thiết cùng sức mạnh, hắn dịu dàng lại độc ác.
Tình yêu thật buồn cười.
Tôi chỉ có tuyết lạnh, lạnh lẽo thấm sâu.
Hắn bóp cổ tôi, cười lạnh: “Nhìn vào gương đi Nhân Nhân, cậu dựa vào cái gì để yêu?”
Tuyết rơi vương vào quần áo và tóc, chợt cảm thấy lạnh quá.
Nghĩ rằng sáng sớm mai liền rời đi, chỉ cần qua đêm nay, hoặc lúc tuyết ngừng rơi. Chẳng qua cũng có gì khác biệt đâu, đều là lạnh lẽo như nhau. Tôi lặng lẽ đi vào cửa bên, dọn dẹp hành lý đơn giản. Thật ra cũng chỉ có một lọ thuốc mà thôi.
Trong phòng khách, Thư Dương pha cà phê cho Mạnh Đình, khí nóng bốc lên, hắn dựa trên sô pha, đắp một chiếc chăn lông nhỏ. Ly cà phê tỏa ra hơi nóng, làm đêm tuyết ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-ky/2347932/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.