(Hiện tại)
Trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết tôi đã ngã ngồi xuống từ khi nào.
Tôi muốn làm như thế nào?
Tôi muốn làm gì? Tôi bất quá chỉ nghĩ, qua mùa đông này, một mùa đông này, sẽ không còn lạnh lẽo.
Có lẽ có thể quên đi hết thảy, có lẽ tôi còn có thể tĩnh mịch sống sót.
“Rời khỏi Lục gia.” Thư Dương ném ra chi phiếu mười vạn, tờ chi phiếu bay bay, dừng lại dưới chân. “Không cần như âm hồn không tiêu tán xuất hiện trước mặt Mạnh Đình nữa.”
Tôi yên lặng đứng lên, cũng không nhặt chi phiếu của cậu ta.
“Cần gì phải giả vờ thanh cao?” Thư Dương cười lạnh.
“Cũng tốt.” Thư Dương ở phía sau nhặt chi phiếu lên, cười chế nhạo. “Tôi sẽ có biện pháp khiến cho Lục gia đuổi anh đi, Nhân Nhân.”
“Không cần, Thư tiên sinh.” Tôi nghe thấy thanh âm của mình, ở trong gió chiều mà vô lực. “Tôi tự mình đi.”
Thư Dương ngược lại giật mình, một lát sau mới nói. “… Tốt. Tôi mặc kệ anh đâu, nhưng hãy nhớ kỹ lời khuyên của tôi.” Cậu ta xoay người mở cửa xe, ngữ điệu có châm chọc thản nhiên. “Có lẽ tôi hẳn phải cảm ơn anh, anh rốt cuộc cũng làm cho Mạnh Đình chết tâm đối với mình.”
“Vì Nhân Nhân, Mạnh Đình mới lui tới với Lục gia… Chuyện cũ này, có phải rất thú vị hay không?”
Tôi mờ mịt, nhìn Thư Dương đóng cửa xe.
Cúi đầu nhìn tạp chí trong tay, đã bị xé thành nhiều mảnh, gương mặt Mạnh Đình lại vẫn đang rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-ky/2347914/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.