(Hiện tại – Lời Mạnh Đình)
Không thể tưởng tượng được tôi sẽ mang tâm tình như thế này đi Tahiti (1).
Từng đáp ứng với Thư sẽ dẫn cậu ấy đi lặn xuống đại dương. Thư thích các loại cá xinh đẹp dưới đáy biển, lúc không vui chỉ cần dẫn cậu ấy đến viện hải dương ngồi một ngày.
Đó là chuyện rất lâu trước kia. Bất quá tôi đã quên, nhưng Thư sẽ không quên.
Sau khi gặp được Thư, tôi đã không tiếp tục thử yêu phụ nữ nữa.
Tôi đã cho là tôi sẽ yêu Thư.
Mang theo cảm giác bù đắp thương yêu cậu ấy thật tốt, vĩnh biệt thời niên thiếu lông bông cùng thương tổn.
Nhưng tôi vẫn lại khiến cậu ấy tổn thương.
Thời điểm tôi tìm tới, Thư vẫn đang được kiểm tra.
Uống rất nhiều rượu, nửa đêm một mình lặn xuống nước, thời điểm nhân viên cứu hộ tìm được đã hôn mê dưới đáy biển.
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện cả một đêm.
Hai tuần lễ sau, Thư tỉnh lại. Có thể tỉnh lại đã là kỳ tích, nhưng toàn thân cũng không động đậy, không cảm giác.
Sáng sớm đến bệnh viện thăm hỏi, Thư mang băng cổ trắng nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt như trong suốt, mỉm cười với tôi, nói. “Tôi thích hoa bách hợp.”
Bởi vì mang máy trợ thở, yết hầu khàn khàn.
Thư ngay cả bánh mì cũng không thể nuốt xuống, mỗi ngày ba bữa chính là cháo, cậu ấy yêu nhất là cà phê, lại đành phải từ bỏ cà phê.
Tôi giúp cậu ấy đi bộ trên cỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bat-ai-ky/2347890/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.