Từ khi Ngô Gia Ý có thể nói chuyện bình thường lại như cũ, cậu bắt đầu trân quý giọng nói của mình hơn. Tự hứa với lòng sẽ không để phí nó nữa. 
Vì thế cho nên ngày nào trong nhà cũng sẽ vang lên ma âm của Ngô Gia Ý, không hát chính là tập nói cho bọn nhỏ, thành thử ra trong nhà không bao giờ thiếu đi sinh khí. 
Ba đứa đều đã biết bò, chân tay đều rất có lực. Mỗi lần đẩy hoặc trườn, cơ thể đều di chuyển khá nhanh khiến nhiều lần cậu và dì Lưu đều bắt không kịp. 
Dì Lưu vất vả lắm mới bắt được Viễn Viễn và Việt Việt thả vào xe đẩy, Ngô Gia Ý chuyên nghiệp, hai chân đạp lấy vành xe khiến hai đứa có quẫy đạp cách mấy cũng không di chuyển đi đâu được. 
Cậu ôm Nam Nam xem phim hoạt hình đến mê mẩn, vô thức bắt lấy hai tay nhỏ của con trai làm ra động tác chưởng. "Kamehameha!" 
Nam Nam:"..." 
Thật là mệt quá. 
Chưởng một hồi, Nam Nam cảm thấy nội lực của mình dường như đã bị rút hết ra bên ngoài, bụng đói cồn cào. Nhịn không được dụi đầu vào ngực của Ngô Gia Ý, tìm kiếm cái gì đó. 
Tuy Ngô Gia Ý xem đến mùi ngon nhưng bản năng làm baba vẫn còn đó, phối hợp mà vạch áo lên, Nam Nam liền mừng rỡ mà hé ra cái miệng nhỏ, hấp tấp ngậm lấy đầu ti phấn hồng, dùng sức mút lấy. 
Ngô Gia Ý chỉ vừa mới có sữa lại, lượng sữa rất ít, đương nhiên sẽ không đủ cho cả ba đứa. 
Viễn Viễn thấy em trai mút đến tấm tắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479406/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.