Elizabeth chán chường phất phất đuôi, mắt mèo u sầu ngó ra ngoài cửa như đang ngóng đợi cái gì đó.
Nam Nam và Viễn Viễn mở to mắt nhìn vật thể trăng trắng không ngừng vẫy vẫy trước mặt, chân nhỏ quẫy đạp lia lịa, tựa hồ rất phấn khích, thậm chí còn muốn với tay chụp lấy cho vào miệng gặm nhưng không thành.
Việt Việt lại không hoạt bát như hai em trai, nó thực lười. Mới ngủ dậy, vừa uống sữa xong lại nhắm mắt ngủ tiếp, mặc cho Inga trêu chọc như thế nào cũng không phản ứng.
Đột nhiên, Elizabeth hơi vươn thân mình, mắt mèo sáng rực.
Về rồi!
Hà Duật đỗ xe ngoài cổng, Stanislav cẩn thận lấy tay che đầu Ngô Gia Ý tránh trần xe, chậm rãi bước ra khỏi xe. Nhiệt độ bên ngoài thoáng chốc trở nên thay đổi khiến cậu không quen nhíu mày đang nhắm chặt, theo thói quen đưa tay dụi dụi mắt, lại thử nhìn cảnh vật xung quanh, mềm giọng hỏi hắn.
"Chúng ta về nhà rồi à?"
Stanislav nhẹ gật đầu, ừ một tiếng, nhịn không được nói nhỏ bên tai cậu: Đúng vậy, mọi người đều đang chờ chúng ta.
Ngô Gia Ý nhịn không được liền quay đầu lại nhìn, liền thấy Inga và Tôn Nhiên đã ôm bọn nhỏ đứng đó, nhìn hai người bọn họ mỉm cười, đột nhiên trái tim liền đập thình thịch, có loại cảm giác đã thật lâu, thật lâu không về nhà rồi.
"Tiên sinh...chúng ta về nhà thật rồi, em không có nằm mơ." Ngô Gia Ý đỏ mắt, ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy đường cằm lún phún râu của hắn.
Stanislav không nói gì, tay ôm cậu càng chặt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479403/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.