Chương trước
Chương sau
Bác sĩ kiến nghị trong lúc chờ đợi ghép tuyến thể, Ngô Gia Ý nên ở lại bệnh viện tịnh dưỡng và hồi phục cơ thể, đồng thời cũng xem xét trị liệu vết thương, Stanislav cũng không có ý kiến gì, ở lại bệnh viện để tiện chăm sóc cậu, khi người ngủ rồi có thể tranh thủ xử lý công việc một chút.
Vu Chấn tuy là bác sĩ chui nhưng kinh nghiệm có đủ, tình trạng Ngô Gia Ý so với những người từng bị cắt tuyến thể đã xem như khá lạc quan.
Khó ở chỗ không biết nên tìm tuyến thể ở đâu, mà có người ta cũng chưa chắc đồng ý cho.
Stanislav ngủ ở giường bên cạnh xem chừng Ngô Gia Ý, thấy mấy ngày nay cậu không còn kêu đau nữa mới tạm an tâm, nhắm mắt ngủ một lát, không ngờ lại ngủ một giấc tới sáng.
Sáng sớm, Stanislav thấy hơi nặng ở lồng ngực mới tỉnh giấc, mở mắt ra thì lại thấy đầu tóc mềm mại xù xù đang dựa trên ngực mình liền có chút hoảng hốt.
Em ấy qua đây từ lúc nào vậy?
Hắn không khỏi bất ngờ, nghi hoặc đem người đánh thức." Tiểu Ý...Em tự đi qua đây sao?"
Ngô Gia Ý theo thói quen dụi dụi vào lồng ngực hắn, mơ màng trả lời.
"Em muốn ngủ cùng tiên sinh...ngủ một mình lạnh quá."
Stanislav vẫn không có yên lòng, thấp giọng răn dạy." Lần sau không được tự ý như thế, lỡ ngã thì sau?"
Cắt tuyến thể ảnh hưởng ít nhiều thần kinh vận động của Ngô Gia Ý, đến ăn cơm còn thấy tay cậu cầm thìa run lên rõ ràng, chứ đừng nói đến đi đường.
Thiếu niên khép hờ mắt, giọng ngái ngủ lẩm bẩm phản bác." Em đã khoẻ rồi...em tự đi được mà..."
Cậu không thích bị người ôm tới ôm lui như vậy, cảm thấy rất phiền...hơn nữa, còn sợ Stanislav mệt. Nghĩ nghĩ, vẫn là thử tập đi lại một chút, không chừng sẽ có hiệu quả hơn là ngồi một chỗ trên giường mãi.
Stanislav không vui nhăn mày, tiếp tục răn dạy. "Không được, khi nào bác sĩ đồng ý thì em mới có thể tự ý di chuyển... Gia Ý, em có nghe không đấy?
Bị hắn nói rầm rì mãi bên tai khiến câu không cách nào tiếp tục được giấc ngủ, mặt mày cau có, dùng tay che lại miệng của hắn.
"Dạ, em biết rồi. Tiên sinh đừng nói nữa, ồn quá... em muốn ngủ thêm một lát."
Môi bị cảm giác mềm mềm ấm áp của da thịt bao quanh khiến hắn hơi sửng sốt trong chốc lát. Sau đó, muộn phiền trong đáy mắt đã hoà tan đi không ít, nhịn không được hôn lên lòng bàn tay của cậu vài cái.
Người kia thực sự vô tâm vô phổi, ngủ đến ngon lành, cũng không biết mấy ngày qua hắn đau khổ thế nào.
Nhưng thần kinh thô cũng tốt...
Ít nhất Ngô Gia Ý cũng sẽ nguôi ngoai...mặc dù không biết là bao lâu.
Hắn ôm người chợp mắt một chút nữa thì bị đồng hồ báo thức đánh thức. Stanislav với tay tắt đồng hồ trên kệ, lại vỗ nhẹ lên mông Ngô Gia Ý. "Dậy thôi Gia Ý, lát nữa chúng ta còn phải thay băng."
Ngô Gia Ý chậm chạp mở mắt, hí một con nhìn hắn, rồi lại ngáp một cái, giọng mệt mỏi.
"Tiên sinh đưa em đi vệ sinh với."
Stanislav:"..."
Chẳng phải lúc nãy nói muốn tự đi sao?
Thế nhưng hắn nào dám để cậu đi một mình, nhận mệnh đem người ôm vào nhà tắm.
Ngô Gia Ý hí mắt, ngoan ngoãn để Stanislav cởi ra quần bông, cầm giúp chim nhỏ nhắm ngay bồn cầu.
Stanislav:"..."
Cứng thành như vậy còn nằm ngủ nướng, không sợ ra trên giường luôn sao?
Hắn xuỳ xùy một hồi, cái nơi kia mới bắt đầu róc rách chảy ra chất lỏng trong suốt. Stanislav ngắm nhìn một hồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Không còn bị máu vón cục, xem ra thận đã phục hồi lại bình thường rồi.
Nếu tìm được tuyến thể phù hợp thì một tháng sau có thể phẫu thuật.
Stanislav giúp người vẩy vẩy, cất lại chim, nhìn đồng hồ đoán chừng bác sĩ sắp đến rồi nên liền mang cậu đi tắm.
Ngô Gia Ý ngồi ngoan trong bồn tắm, để cho hắn xả nước ấm, thoa xà phòng lên người. Khi gần đến cổ, Ngô Gia Ý đột ngột giơ ra tay chặn, mặt mày trắng bệch. "Đừng...đừng.".
Stanislav giơ ra hai tay, thực khẩn trương nói." Anh không có động vào, không có động vào."
Thế nhưng Ngô Gia Ý vẫn ngồi trong bồn tắm run rẩy một hồi cho đến khi Stanislav đem khăn lại đây, nhẹ nhàng lau mặt cho cậu mới có thể bình tĩnh lại được.
Hắn trầm mặc, cài lại cúc áo cho thiếu niên rồi lại ôm người ra. Trong suốt quá trình, Ngô Gia Ý vẫn luôn lấy tay che cổ, đáy mắt còn loé lên chút đề phòng theo bản năng.
Stanislav nhẹ giọng hỏi:" Còn đau lắm sao?"
Ngô Gia Ý gật đầu rồi lại lắc đầu." Em không biết...chính là...chính là rất sợ bị chạm vào chỗ đó..."
Có lẽ không còn đau như lúc trước, nhưng nỗi sợ đã sớm khắc sâu vào trong trí nhớ.
Mỗi lần thay băng đều phải có Stanislav bên cạnh giữ chặt cậu lại, sau đó Ngô Gia Ý sẽ bắt đầu la hét gào khóc nức nở không có lý do, thay băng xong rồi thì lại trở lại như bình thường, vui vẻ cười hì hì như người vừa mới khóc không phải là mình vậy.
Ngô Gia Ý cũng không rõ lắm, chỉ biết chỉ cần đừng đụng vào chỗ đó thì mọi thứ đều ổn.
Hai người vừa trở ra thì bác sĩ lại đến để thay băng.
Như mọi khi, Ngô Gia Ý lại quậy một trận, cứ giật nảy la hét trong lòng của Stanislav, đến khi bác sĩ lấy tay ra hắn mới gấp gáp nói bên tai của cậu.
"Xong rồi...không có đụng vào tiểu Ý nữa đâu."
Ngô Gia Ý thút thít, dựa vào lồng ngực hắn một hồi mới bình ổn lại. Dụi dụi đầu nhỏ, mềm giọng nói.
"Tiên sinh, em nhớ bảo bảo...chúng ta về nhà có được không?"
Stanislav nghịch mấy cọng tóc con trên trán của Ngô Gia Ý, lại đưa tay gạt nước mắt cho cậu."Đợi tiểu Ý khoẻ lại rồi ...chúng ta sẽ về thăm bảo bảo có được không?"
Thấy người vẫn còn buồn, hắn đành phải mở video call ở nhà cho Ngô Gia Ý xem.
Inga mở máy, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc kề sát nhau trong màn hình, liền vui vẻ vẫy gọi.
"Nam Nam, xem đây là ai nè con..."
Đứa nhỏ được Tôn nhiên bế trong lòng, tóc trắng, mắt xanh, còn nhỏ nhưng ngũ quan đã sắc nét, xinh đẹp như tiểu thiên sứ, có điều nó không cho bác cả mặt mũi, vừa gọi đã hất mặt sang một bên.
Inga:"..."
Cái tính tình này không biết là giống ai.
Ngô Gia Ý bị con trai ngó lơ cũng không buồn, há mồm kinh ngạc, vui mừng luôn miệng gọi nó. "Bé ơi, nhìn baba đi, baba nhớ bé lắm đó."
Nể tình Ngô Gia Ý kêu đến có chút đáng thương, nó miễn cưỡng liếc mắt một cái, quả nhiên tên ngốc kia liền thoả mãn, hai mắt sáng bừng bừng, nào còn có bộ dạng buồn rầu như lúc trước, cậu ngẩng đầu nói với Stanislav.
"Tiên sinh, anh xem...bảo bảo không có quên em."
Stanislav cưng chiều hôn hôn lên đầu tóc mềm mại. "Ừ. Làm sao quên được, em là người đã sinh ra nó mà."
Inga đem máy quay một lượt cho hai người xem đám nhỏ ở nhà.
Không có Stanislav và Ngô Gia Ý ở nhà, Inga và Tôn Nhiên liền mang theo hai đứa con đến đây, cùng chăm sóc luôn một thể.
Kết quả, cái nhà trở nên không khác gì bãi chiến trường.
Theo như Tôn Nhiên nói chính là ba cái máy tạo cứt và hai cỗ máy hủy diệt chạy bằng cơm.
Dmitri và Innessa đều có thể chạy nhảy, có khả năng cầm nắm đồ vật, thậm chí là ném, khiến cho bọn họ chật vật không thôi.
Nếu không có dì Lưu và hai bảo mẫu hỗ trợ thì Inga và Tôn Nhiên quả thực lo không xuể.
Một đứa so một đứa còn muốn đáng sợ hơn.

Quá khủng bố.
Nhưng Inga vẫn rất an tâm khi cháu trai được đặt dưới mí mắt, Ngô Gia Ý xảy ra chuyện khiến bọn họ đều bắt đầu nâng cao độ cảnh giác, giữ người nhà thật kĩ.
Stanislav nhìn chị gái và chị dâu hết lòng chăm sóc cho con của hắn không khỏi cảm động, liền thử nói nhỏ bên tai Ngô Gia Ý, người kia cũng ngoan ngoãn nói theo.
"Chị cả, chị dâu cảm ơn hai chị."
Inga hơi sửng sốt, sau đó lại ôn nhu nhìn cậu qua màn hình, ánh mắt tràn đầy ý cười.
"Tiểu Ý cũng phải mau chóng bình phục để về với bảo bảo."
Gương mặt mỹ lệ trung tính áp sát màn hình khiến nhan sắc của cô được phóng đại lên gấp mấy lần. Ngô Gia Ý nhìn một lát, nhẹ giọng nói "dạ" một tiếng rồi bỗng hơi quay mặt đi.
Stanislav không hiểu ra sao." Làm sao vậy?"
Giọng của Ngô Gia Ý nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:" Chị cả đẹp quá."
?!?!?!
Stanislav hít sâu một hơi, có chút ghen tị, nhưng cũng chỉ đánh lên mông cậu nhẹ một cái, hung hăng mắng. "Đồ háo sắc."
Ngô Gia Ý hơi bĩu môi, nhưng mặt mày vẫn còn khá thẹn thùng đi phản bác." Em không có. Thật sự...thật sự chị cả rất đẹp đó."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của hai người.
Tôn Nhiên là cảm thấy Ngô Gia Ý và Stanislav trông khá buồn cười, dễ trêu. Inga thì là cười đắc ý.
Stanislav kiên nhẫn giải thích:" Bề ngoài của Alpha nữ đa số đều tinh xảo hơn Alpha nam."
Cho nên không phải chồng em không đẹp bằng người ta, mà là phân hoá giới tính nó đã như thế.
Ngô Gia Ý chỉ đơn thuần thắc mắc." Vì cái gì anh không phải là Alpha nữ?"
Stanislav:"..."
Chẳng lẽ em còn muốn anh đi Thái chuyển giới?
Hắn không biết Ngô Gia Ý chỉ thực sự tự hỏi vài vấn đề thôi.
Đều là Alpha, phân ra nam nữ sẽ có khác sao?
Cậu đối với phân hoá giới tính vẫn luôn tò mò, nhưng chưa học đến lớp tám nên kiến thức vẫn còn mơ hồ.
Hai người bên kia đã sớm cười đến điên rồi.
Inga khụ khụ vài tiếng, còn tỏ vẻ quan tâm." Chị biết vài bệnh viện nổi tiếng ở Thái Lan, nếu em cần..."
Stanislav cắt ngang:"Không cần."
Để dành tự mình dùng đi.
Nói chuyện một hồi bụng Ngô Gia Ý bỗng kêu rột rột vài tiếng, Stanislav đơn giản nói vài câu tạm biệt rồi đóng lại màn hình, đem kết nối tắt đi.
Trong lúc tịnh dưỡng vết thương ở tuyến thể, bác sĩ đã dặn dò không nên để Ngô Gia Ý tiếp xúc với đồ công nghệ quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của thần kinh. Thấy Ngô Gia Ý nhớ bảo bảo, hắn bất đắc dĩ mới cho cậu xem một hồi.
Đến gần trưa, hắn được Hà Duật báo lại: Người của Bùi gia đến thăm Ngô Gia Ý, nhưng bị vệ sĩ chặn lại ở cửa.
Stanislav đích thân ra đón, bộ dạng lễ độ, cùng Bùi phụ và Bùi mẫu chào hỏi, rồi mới liếc qua Bùi Túc lo lắng nói.
"Tiểu Ý bị cắt tuyến thể nên đối với Alpha khác đang rất bài xích, con e là Túc Túc vào trong đó không được đâu."
Bùi Túc bị hắn gọi là Túc Túc mà lạnh hết cả người, đột nhiên cảm thấy Stanislav rất buồn nôn, giả tạo.
Vậy mà Bùi phụ và Bùi mẫu cũng tin thật, hiện tại Ngô Gia Ý mới là quan trọng nhất, bọn họ đâu còn tâm trí để ý đến cái khác. Nghe vậy liền bỏ Bùi Túc ở lại, theo Hà Duật đi thăm Ngô Gia Ý.
Thấy bóng dáng hai người đã khuất dần, Bùi Túc cũng không nhịn nữa, đanh giọng quát.
"Tránh ra."
Stanislav mỉm cười, nhìn y như trưởng bối hiền từ bao dung một đứa thiểu năng trí tuệ đang quậy phá.
"Đây là bệnh viện của tôi. Cậu muốn đi đâu??"
Bùi Túc trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên cười mỉa." Không giả vờ nữa hả, đồ ngụy quân tử."
Stanislav thu hồi lại vẻ mặt ôn hoà, chầm chậm bước đến gần y, khẽ cúi người, giọng nói lành lạnh.
"Ai đang giả vờ, ai là ngụy quân tử, chắc cậu còn hiểu rõ hơn tôi."
Bùi Túc thực không thích Stanislav đến gần y, hơn nữa lại còn cố ý toả ra tin tức tố như có như không đè nặng thần kinh y, khiến y hít thở không thông.
"Hiểu cái gì?".
Ngữ điệu của Stanislav không còn một chút độ ấm, đáy mắt chất chứa đầy nghi ngờ và ác cảm.
"Chuyện của Gia Ý...có thật là cậu vô tội không?"
Trái tim của Bùi Túc đột nhiên đập thình thịch, mồ hôi lạnh chảy đầy lòng bàn tay.
"Anh...anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."
Stanislav nhếch môi, truy đuổi ánh mắt né tránh của y. "Có thật không?"
"Có thật là cậu hoàn toàn bị bắt buộc nên mới đưa Gia Ý đến đó hay không?"
"Hay là cậu sớm đã bị Lục Bá Thiên mua chuộc...nói chỉ cần đưa tiểu Ý đến đó...thì hắn sẽ suy nghĩ lại việc tác thành cho cậu và tiểu Ý?"
Bùi Túc càng hoảng loạn hơn, cao giọng run rẩy quát.
"Không có! Tôi không có!"
"Là Lục Bá Thiên mang cha mẹ tôi ra uy hiếp, tôi không còn cách nào nên mới..."
"Chính là tôi không ngờ...ông ta lại nhẫn tâm làm thế với Gia Ý. Tôi không biết gì hết...tôi vô tội."
Stanislav thấy hắn điên cuồng phủ nhận, ánh mắt loé lên sự khinh thường rõ ràng, nhưng cũng chỉ nhướng mày, híp mắt hỏi lại.
"Có thật sự là cậu không có giao dịch gì với ông ta sao?"
Bùi Túc mở mắt trừng trừng:" Không có!".
Hắn lại đột ngột mỉm cười, khoé miệng càng sâu hơn một chút, trông khá khác với thường ngày, càng giống một con dã thú, nhe răng chuẩn bị nhai sống con mồi.
Stanislav hơi nghiêng đầu nhìn y, đột ngột quăng ra một quả bom.
"Nếu vậy tại sao Lục Thiên Hạo cho cậu thời gian mang tiểu Ý trốn thoát...cậu lại bỏ em ấy ở lại?"
Trong đầu Bùi Túc nổ vang một tiếng. Mặt mày trắng bệch, ánh mắt hiện rõ sự kinh sợ khi bị vạch trần toàn bộ tâm tư âm u trước đó." Chuyện đó...tôi...tôi..."
Làm sao hắn biết?
Làm sao Stanislav biết được cuộc nói chuyện giữa mình và Lục Thiên Hạo?
Hắn có đi nói với ba mẹ và tiểu Ý chuyện này chưa?
Phải làm sao bây giờ?

Stanislav cảm thấy trêu đùa Bùi Túc một chút cũng không thú vị.
"Đổi một cách nói khác, cậu có suy tính gì khi bỏ tiểu Ý ở lại đó?"
"Có phải là đã tin lời của tên ác quỷ kia nói...chỉ cần tiểu Ý bị cắt đi tuyến thể thì sẽ không còn ỷ lại vào tôi...sẽ vui vẻ trở về bên cậu...nên mới nhắm mắt làm ngơ, thản nhiên nhìn em ấy bị tra tấn...có phải không, Túc Túc?"
Khí thế hắn quá cường liệt, khiến cho khí chất Bùi Túc bị ép thành cái bánh in, còn là một cái bánh in đang không ngừng run rẩy.
Bùi Túc lung tung lắc đầu. "Tôi không có nghĩ vậy...chỉ là thời gian không cho phép...tôi chỉ có thể bỏ cậu ấy ở lại."
"Tôi đã nghĩ dù sao Lục Bá Thiên cũng là cha ruột của tiểu Ý...ông ta ... ông ta sẽ không quá mức...".
"Chính là...anh thấy rồi đó...tiểu Ý bây giờ đã an toàn, tôi đã suy tính trúng...."
Stanislav nhịn không được, đưa tay bóp lấy cổ y, nhấc cả cơ thể hắn áp sát lên tường, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Chính vì suy tính của mày đã khiến em ấy sắp mất mạng."
"Tiểu Ý nằm mơ cũng gọi tên mày...kêu mày mau dẫn em ấy đi đi. Vì lúc đó, người duy nhất có thể bên cạnh để bảo vệ em ấy chính là mày." Hắn đem tay bóp chặt hơn, khiến cho mặt mày của Bùi Túc trở nên tím tái, gân cổ trướng lên, hộc ra đầu lưỡi.
"Nhưng mày cái gì cũng không có làm...thà để tên khốn đó dắt mũi, để tiểu Ý quằn quại trong đau đớn cũng không hề mảy may, giúp em ấy thoát khỏi cái nơi địa ngục đó."
"Mày cũng giống như tên khốn kia thôi, luôn miệng nói vì người khác, nhưng hành động thì ích kỷ, lương bạc, máu lạnh đến rợn người."
Bùi Túc bị người bóp cổ, cơ thể lại hoàn toàn không thể phản kháng.
Y cực kỳ sợ hãi nhưng lại vô cùng bất lực không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn Stanislav đem toàn bộ suy tính, âm mưu của bản thân vạch trần trước ánh sáng.
Bùi Túc cảm thấy mình bây giờ giống như một tên hề bị lột sạch quần áo, vốn đã không được người khác xem trọng, nay lại càng trông thảm hại hơn.
Vì cái gì?
Vì cái gì?
Y thống khổ chảy ra nước mắt.
Vì cái gì Stanislav có tất cả mọi thứ.
Đến ngay cả Ngô Gia Ý bầu bạn bên cạnh y mười mấy năm trời, bây giờ...dù bị cắt đi tuyến thể...vẫn nguyện ý theo hắn.
Vì cái gì?
Y hận.
Stanislav buông tay. Ngay lập tức, mông Bùi Túc đáp đất kêu một tiếng vang, sau đó y lại ôm cổ, điên cuồng ho khan.
Hắn không để người kịp thở dốc, dùng đế giày nghiền nghiền đầu tóc của Bùi Túc.
"Kẻ hèn hạ như mày, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của em ấy thêm một lần nào nữa."
"Nếu mày còn tìm em ấy thêm một lần nào nữa...đừng trách tao không nể tình chú Bùi, dì Bùi... khiến mày giống như Lục Bá Thiên vậy, sống còn không bằng chết."
"Chạy nhanh cút đi, đừng để tao hít thở chung một bầu không khí với cái loại hạ tiện như mày."
Nói đoạn, hắn không lưu tình đá vào khoé miệng của Bùi Túc khiến y ăn đau gào lên, trúng đòn hiểm mà ngã ra đất...
Stanislav cười lạnh, xoay người đi vào bên trong.
....
"Cả hai người đều không tương thích." Bác sĩ đem giấy xét nghiệm đưa cho Stanislav.
" Lục Bá Thiên và Lục Thiên Hạo đều không phù hợp để hiến dây mạch tuyến phát."
Ông không quên bổ sung." Có thể là do phân hoá giới tính có khác, dây mạch to nên không phù hợp."
Stanislav trầm mặc, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn. "Bắt buộc phải là thân nhân sao?"
Bác sĩ gật gật đầu. "Cũng không nhất thiết là gần như vậy, có thể là họ hàng cũng có khả năng tương thích.
"Nếu có thể hiến dây mạch tuyến phát thì khả năng phục hồi cũng như độ an toàn sẽ chắc chắn hơn dây tuyến mạch phát nhân tạo, không xảy ra trường hợp bị đào thải."
"Hiến dây tuyến mạch phát cũng không đau đớn hay ảnh hưởng đến sức khoẻ nhiều như cắt tuyến thể. Nên có lẽ...ngài sẽ tìm được người thích hợp."
Stanislav suy tính một hồi, mới nói với Hà Duật.
"Thông báo cho chi thứ Lục gia biết: mỗi người đi xét nghiệm đều thưởng một triệu NDT. Ai thích hợp, đồng ý hiến liền bồi thường 200 triệu."
Hà Duật gật gật đầu, nghe phân phó xong liền rời đi.
Lục gia bây giờ đã bên bờ vực thẳm, chi thứ chỉ là cái bọn ngồi ăn ở không, sớm đã hoảng loạn đến không sai biệt lắm.
Số tiền lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người đồng ý.
....
Viên cảnh sát mở ra cửa nhà giam, gọi với vào.
"Vương Đại Lực, bên trên tra được anh không có liên quan đến án kiện lần này, anh có thể ra về được rồi."
Tai thúi ngẩng đầu nhìn cảnh ngục, một lát sau mới tỉnh ra, mừng như điên, chân run rẩy bước khỏi nhà giam.
Bên ngoài, vợ của hắn đã sớm chờ ở sẵn từ lâu, thấy hắn còn toàn vẹn đi ra liền không khỏi bật khóc, vui mừng ôm lấy cổ hắn.
"May quá, may quá. Anh không có tội, ba của Đồng Đồng không có tội."
Vương Đại Lực bị ôm, cảm động đến rối tinh rối mù, vội vàng ôm lấy vợ, khóc lớn.
"Ừ...anh không có hại ai hết, anh không có tội."
Hai người đứng khóc một hồi mới có thể bình tĩnh lại, sau đó lại nhìn nhau mỉm cười.
Vợ của Vương Đại Lực nói."Là Hà tiên sinh nói với Sở điều tra là anh vô tội, ngài ấy còn thông báo cho em đến đón anh."
"Nói vị Ngô thiếu gia gì đó cứ nhắc anh mãi, muốn đến cảm ơn anh nhưng trong người còn vết thương nên không đến được...Hà tiên sinh còn hậu tạ chúng ta một số tiền."
Vương Đại Lực chỉ để ý đoạn trước. "Tiểu thiếu gia bị làm sao?'
"Nghe nói là chuẩn bị phẫu thuật nên không thể đi ra ngoài được."
Hắn thở phào một hơi lại nhăn mày." Em nhận tiền của người ta chi vậy?"
Vẻ mặt vợ hắn trở nên hoảng sợ." Chứ sao bây giờ, hiện tại trong mắt người ta thì trong chuyện này chỉ có hai đối tượng: có công và có tội thôi, không có người vô tội đâu..."
"Anh không nhận là phải vào tù ở đấy."
Vương Đại Lực:"..."
Gì mà ngang ngược vậy?
Thế nhưng cũng không dám nán lại nhà giam lâu, hắn sợ cái bầu không khí đó lắm rồi, còn có cảm giác thoát khỏi đại nạn.
Hắn vui mừng nắm tay vợ, cùng nhau về gặp con gái bảo bối.
Mấy chuyện nguy hiểm này, về sau sẽ không làm nữa.
Còn nữa, nếu có thời gian, hắn sẽ tìm tiểu thiếu gia, thăm cậu ấy một chút....
__________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.