Khi Lục Thiên Hạo được thả ra ngoài thì ca phẫu thuật đã kết thúc hơn được nửa ngày. Lúc này, Ngô Gia Ý đã bắt đầu được rút ra hormone, cơ thể đã bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.
Vu Chấn nói vượt qua được năm ngày thì sẽ ổn.
Lục Thiên Hạo tức giận đến tròng mắt muốn nứt ra.
Nếu không thể thì sao?
Hắn sẽ lấy mạng mình bù vào sao?
Lại không nhịn được rùng mình.
Ba của y lại có thể làm ra loại chuyện nhẫn tâm này.
Lời nói và hành động cứ như bị phân liệt, không hề ăn khớp. Ra tay lại quá tàn nhẫn.
Ngô Gia Ý là con ruột của ông cũng không tránh khỏi kết cục bi thảm như vậy.
Đó mà là tình thương sao?
Thật nực cười.
Lục Thiên Hạo mặt mày hầm hầm đến trước cửa phòng của Ngô Gia Ý, lạnh lùng liếc Đầu trọc đang đứng canh gác. "Tránh ra."
Gã cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đại thiếu gia. "Lão gia có lệnh, không cho bất cứ ai vào phòng của Nhị thiếu gia khi chưa có sự cho phép."
Lục Thiên Hạo hất tay gã ra, không nói tiếng nào đẩy cửa bước vào. Mùi thuốc sát trùng và máu tươi nồng nặc ập vào mặt khiến y phải nhíu mày.
...
Ngô Gia Ý nằm trên giường bệnh, môi tái nhợt, nằm ủ rũ trên giường, không thể cử động, cứ không ngừng rên rỉ:
" Tiên sinh...em đau quá...ô ô..."
Lục Thiên Hạo cứ đứng yên một chỗ nhìn em trai hắn đang không ngừng giãy dụa, có lẽ là không còn sức lực nên động tác rất chậm chạp, vụng về như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479397/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.