Lần này Ngô Gia Ý phát bệnh có chút nghiêm trọng, liên tục sốt cao ba ngày còn chưa khỏi, cả ngày đều nằm ở trên giường, Stanislav không đến công ti. Ăn uống, vệ sinh của cậu đều do hắn lo liệu.
Ngô Gia Ý nằm héo rũ trên giường, ngoan ngoãn vén lên áo cho Stanislav thoa dầu dưỡng.
Cậu đã mang thai đến tháng thứ tám, mặc dù có tiêm thuốc giảm kích thước của bào thai nhưng vì mang đa thai mà vẫn có chút lớn so với người bình thường, da bụng đều bắt đầu nổi gân xanh tím, nhìn có chút đáng sợ.
Stanislav nhẹ nhàng xoa dầu quanh bụng cho cậu, chốc chốc lại bị bé con trong bụng đá vào lòng bàn tay, trong mắt hắn liền hiện lên vẻ trìu mến.
Ngô Gia Ý mở to mắt nhìn hắn, có chút thở dốc nói." Tiên sinh, bụng rất trướng, eo cũng đau."
Stanislav vẫn không ngưng lại tay, nhưng động tác đã nhẹ hơn rất nhiều, nhìn cậu hỏi.
"Như vậy có đỡ hơn không?"
Ngô Gia Ý lắc lắc đầu, kéo tay hắn hít hít mũi. " Vẫn còn đau lắm."
"Khi nào bảo bảo mới được sinh ra? Tiểu Ý khó chịu quá."
Nam nhân đau lòng sờ sờ tóc cậu, nhẹ giọng an ủi." Bảo bảo sẽ sớm ra đời thôi, em cố gắng chịu đựng một chút."
Chính là quá khó chịu rồi.
Lại trướng, lại đau. Cứ tưởng là bụng sắp vỡ ra rồi.
Bình thường thì Ngô Gia Ý rất khoẻ mạnh, hoạt bát. Nhưng bây giờ vừa bị sốt cao lại bị tác dụng phụ của việc tiêm hormone hành nên mới không chịu nổi.
Thoa dầu một lát, người kia lại yếu ớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479386/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.