Sáng sớm, dì Lưu đã thấy không khí trong nhà rất lạ. Ngô tiên sinh và tiên sinh vốn dính nhau như sam bây giờ lại mỗi người ngồi một nơi, không ai nói với nhau câu nào. 
Elizabeth nhìn hai người rồi lại cúi đầu liếm móng vuốt. 
Tiện dân và Ngốc bảo bảo uống lộn thuốc? 
Stanislav ngồi ở bàn cơm, tâm tư lại không đặt ở thức ăn, mắt cứ nhìn chằm chằm Ngô Gia Ý, dưới mắt có quầng thâm do đêm qua không được ngủ tốt. 
Ngô Gia Ý đêm qua ngủ ở phòng riêng, còn khoá lại cửa, hắn sợ ban đêm kỳ thai biến lại tái phát nên không kỳ nào ngủ ngon, cứ lắng nghe phòng bên có tiếng động hay không thành ra nguyên một đêm thức trắng. 
Ngô Gia Ý lại tránh né ánh mắt của hắn, ăn được phân nửa liền bỏ bữa, đi tìm Elizabeth. 
Stanislav cười khổ, nói với dì Lưu. "Dì dọn dẹp đi." 
Dì Lưu hơi ngạc nhiên nhìn thức ăn đầy ắp trên bàn, không hiểu vì sao." Nhưng ngài đã ăn đâu." 
Stanislav lắc đầu."Tôi ăn không vô, lát nữa lên công ti lại ăn sau." 
Dì Lưu gật đầu, thấy tâm trạng hắn có vẻ không ổn nên cũng không hỏi nhiều. 
Ngô Gia Ý ôm Elizabeth lên sofa, chơi đùa nói nhảm với nó một hồi đột nhiên ngưng lại một chút, sau đó miệng nhỏ bắt đầu méo xệch, "oa" lên một tiếng, vùi đầu vào bụng lông của nó khóc nức nở. 
Mình liền biết...liền biết... 
Giải thoát cho tiên sinh xong rồi thì người ta cũng sẽ không để ý đến gánh nặng là mình nữa. 
Cũng sẽ không hỏi mình có muốn đi đến công ti hay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bap-nuong-tien-sinh-mua-mot-tang-ba/479384/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.