Trong tay Vân Yên bưng một bát canh, đi đến ngự thư phòng.“Nô tài…”
Công công vừa muốn hành lễ đã bị nàng nhẹ nhàng ngăn cản, hắnthức thời lui xuống.Vân Yên hít một hơi thật sâu, nếu muốn hiểu hết hắn, cần phải tiếp cậnhắn, nghĩ vậy mới đẩy cửa đi vào.Long Hạo Thiên nghe thấy tiếng động, hơi ngẩng đầu, nhìn thấy là nàngmới nhẹ nhàng cúi đầu xuống xem tấu chương tiếp.Hắn còn tức giận.
Trong lòng Vân Yên có chút không phục, muốn xoay người rời đi, nhưng vẫn là nhịn xuống, đi đến trước mặt hắn thản nhiên cườinói: “Vương vất vả rồi, uống chút canh đi.”
“Không cần.”
Long Hạo Thiên lại phun cho nàng hai tiếng lạnh lùng.Vân Yên nhìn chăm chăm hắn, sao hắn lại giống một đứa nhỏ đang giận dỗi, buông bát canh xuống bàn, cầm lấy tấu chương từ tay hắn, liền thấy đólà thư xin hàng, để nó xuống bàn, hỏi: “Vương, người hạ nhiều quốc gianhư vậy, thu thập được nhiều người như vậy, thư xin hàng của bọn họngười cho là thật tình hay sao?”
“Nàng cho Bổn vương là kẻ ngốc sao? Những quốc gia đó tuy rằng đều gửithư xin hàng, nhưng Bổn vương biết trong lòng họ cũng không hề phục, chỉ sợ đều là có dụng tâm.”
Long Hạo Thiên nói, bởi vì thế hiện giờ hắnđang thật sự phiền não, đấu tranh giành thiên hạ thì dễ, giữ được nó mới khó.“Không sai, bọn họ đương nhiên không phục.
Trước kia là Vua một nước,hiện tại phải cúi đầu xưng thần, mặc cho trong lòng không thoải mái,hiện giờ vẫn vì sợ người mà không thể không đầu hàng, chỉ sợ là bây giờhọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vuong-liet-phi/2813478/quyen-4-chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.