“Công công, sao ông lại nói thế, có phải chê lễ vật của ta còn nhẹ không?”
Nghe công công nói vậy, giọng điệu của Vân Yên không khỏi trở nên lạnh lẽo.Trên đầu công công đã đổ mồ hôi lạnh: “Nương nương đừng nói thế, nô tài xin nhận.”
Tuy hắn biết lễ vật này nhận sẽ phỏng tay nhưng hắn không có cách nào cự tuyệt, bởi nàng hiện giờ chính là người đang được sủng ái.
Hắn không dám đắc tội.“Công công nhận lấy là được rồi.”
Sắc mặt Vân Yên khôi phục lại như bình thường.
Thật ra nàng không muốn như vậy nhưng cũng không còn cách nào khác.“Nương nương, người có việc gì phân phó nô tài xin cứ nói thẳng.
Nô tài xin tuân lệnh.”
Nếu từ chối không được thì hắn chỉ có thể đáp ứng.“Công công, thật ra cũng không có gì.
Ta chỉ muốn hỏi thăm ngươi chuyện này.”
Vân Yên nói.“Nương nương xin cứ chỉ bảo.”
“Công công, ngươi đi theo Vương bao nhiêu năm rồi?”
Vân Yên hỏi.“Hồi bẩm Nương nương, nô tài từ nhỏ đã theo Vương, cũng tầm hai mươi năm rồi.”
Công công hồi đápHai mươi năm? Vậy thì hắn hẳn là đối với chuyện kia cũng biết chứ, nghĩ vậy ánh mắt Vân Yên tối lại, hỏi tiếp: “Công công, ta nghĩ ngươi hẳn là biết nữ nhân ở cấm địa.”
“Nương nương, xin người tha cho nô tài đi.”
Công công lập tức quỳ xuống mặt đất.: “Đây là điều cấm kỵ trong hoàng cung, nô tài không dám nói.
Tội đó chính là rơi đầu.”
“Công công, ngươi đừng khẩn trương như vậy, chuyện này ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vuong-liet-phi/2813440/quyen-4-chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.