Long Hạo Thiên đi vào, sững sờ khi thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào vỏ đựng thanh chủy thủ treo trên vách tường, sắc mặt chợt lạnh đi.“Ngươi đã đến?”
Vân Yên quay người thấy hắn liền thử hỏi, giọng nói có chút trêu đùa: “ Ta đang nhìn thanh chủy thủ này, ngay đến vỏ của nó đã quý giá như vậy, chủy thủ này nhất định là vật quý báu.
Chẳng lẽ là đồ cổ? Bị người ta đánh cắp rồi sao?”
Sắc mặt Long Hạo Thiên lại càng lạnh đi, ánh mắt cũng càng thêm âm trầm.
Tuy nhiên, giây lát sau hắn đã thản nhiên nói: “Nó bị người ta đánh cắp rồi.”
“Thật sao? Người nào lại có bản lĩnh như vậy, có thể trộm đồ ngay trong hoàng cung.
Vậy mà người của U Linh Vương lại không thể làm gì sao.”
Vân Yên hỏi, trong ánh mắt chứa đầy sự hứng thú.“Lão hổ còn có lúc ngủ gật, huống chi bổn Vương không phải thần, chỉ là người thường, đương nhiên cũng có lúc bất cẩn chứ.
Thôi đừng nói chuyện này nữa, chúng ta nên đi nghỉ thôi.”
Long Hạo Thiên chuyển đề tài, hiển nhiên hắn cũng không muốn nói tiếp chuyện này nữa.“Để thần thiếp thay y phục cho Vương.”
Vân Yên đi đến trước mặt hắn, vươn tay ra thì mới phát hiện hắn đang nhìn nhìn nàng chằm chằm, trong lòng không khỏi run lên.
Sao thế này, chẳng lẽ vừa rồi hắn cố ý thử nàng, không khỏi có chút chột dạ nói: “Làm sao vậy?”
Long Hạo Thiên lúc này mới lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, môi mỏng khẽ mở nói: “Không có việc gì tự nhiên ân cần như vậy có điểm không bình thường.
Đây là lần đầu tiên ngươi chủ động cởi áo cho bổn Vương.
Nói đi, có chuyện gì phải không?”
Hóa ra là thế, nàng khẽ thở phào, lập tức nói: “Xem ra bệnh đa nghi của ngươi nặng quá rồi.
Ta vốn định cảm tạ ngươi chuyện ngươi thả cha ta thôi.
Ngươi đã nói vậy, Quên đi…”
“Là bổn Vương hiểu lầm ngươi.”
Long Hạo Thiên nhìn nàng nói.“Bị ngươi hiểu lầm một chút cũng có gì là lạ đâu.
Chẳng phải từ khi gặp mặt, ngươi đã một mực hiểu lầm ta sao? Dù sao thì ta cũng quen rồi.”
Vân Yên nói, trong giọng nói của nàng không khỏi chứa vài phần ủy khuất.Long Hạo Thiên lúc này mới để ý thấy, tuy rằng trong giọng nói của nàng thật thản nhiên, nhưng vẫn để lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng ưu thương.
Ngẫm lại trước kia hắn quả thật đối với nàng không công bằng.
Kỳ thật hắn cũng không muốn vậy, có điều hắn không thể khống chế được chính mình, không thể tiêu tan được loại hận thù đã khắc sâu vào xương cốt hắn, biết rằng đã khiến nàng phải chịu rất nhiều tổn thương.
Khẽ kéo nàng đến trước ngực, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhưng lại không nói gì, hiện tại hắn chỉ có thể bù đắp cho nàng bằng cái ôm này.Vân Yên lẳng lặng để hắn ôm trong lòng, nàng có thể cảm nhận sự hối lỗi trong lòng hắn, sự bất đắc dĩ của hắn, hận thù của hắn, bi ai của hắn, bây giờ nàng đối với hắn không có hận chỉ có đau.
Một nam nhân luôn tỏ ra lãnh khốc trước mặt mọi người bên ngoài, nhưng thật ra nội tâm hắn đã phải trải qua những dày vò như thế nào? Nàng đột nhiên rất muốn tiến vào nội tâm của hắn, cùng hắn chia sẻ những khổ đau, cho hắn sức mạnh cùng sự an ủi.Nàng không khỏi rùng mình, nàng tự nhiên lại đau lòng thay cho hắn.
Đột nhiên nàng nhận ra rằng, không biết từ khi nào nàng đã yêu thương hắn đến không còn thuốc chữa, yêu thương nam nhân vẫn tra tấn nàng.
Tuy nàng không cam lòng, nhưng yêu vẫn là yêu, nàng không thể phủ nhận.
Đột nhiên một ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng, nàng phải giúp hắn quên đi quá khứ, quên đi mọi hận thù.Có điều, hiện tại nàng phải làm gì? Chính là phải biết được quá khứ của hắn, giải đáp được khúc mắc của hắn cùng nữ nhân kia, trong lúc đó giữa họ đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là nàng nên tìm đáp án bằng cách nào? Hắc Ưng, chính là người duy nhất, hắn đã nói sẽ không gặp nàng nữa.
Vì Long Hạo Thiên, nàng phải gặp Hắc Ưng, bởi vì chỉ có hắn mới thật sự rõ ràng chân tướng trong quá khứ của bọn họ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]