Thị vệ đưa mắt nhìn nhau, lập tức chắp taynói: “Thực xin lỗi, nương nương, Vương có lệnh bất luận kẻ nào cũng đềukhông cho tiếp cận tướng quân Vân Hổ.” 
 Thái độ của hắn rất cung kính,nhưng không hề có ý định thương lượng. 
“To gan… một tên thị vệ nhỏ nhoi mà dám nói năng vô lễvới nương nương như vậy sao?” 
 Vân Dương ở bên cạnh vốn yên lặng, cũngkhông thể nhịn được, giận dữ quát. 
“Nương nương, không phải thuộc hạ cố ý chống lại mệnhlệnh của nương nương, thực sự là Vương đã đặc biệt căn dặn, không cho bất cứmột kẻ nào tiếp cận nơi này, xin nương nương hiểu cho.” 
 Sắc mặt thị vệkhông đổi, nói. 
Bọn họ không dám đắc tội với nương nương, nhưng càng không dámđắc tội với Vương. 
“Là bổn cung chưa nói rõ, Vương phái bổn cung tớiđây.” 
 Vân Yên lấy từ trong người ra kim bài miễn tử: “Hiện tại ta cóthể vào chưa?” 
Kim bài miễn tử? Thị vệ ngây ra, nhìn kỹ không phảigiả, vội vàng né sang một bên nói: “Nương nương, mời!” 
Vân Dương khiếp sợ nhìn kim bài miễn tử trong taynàng. 
Nàng lại có được thứ đó, trong mắt hắn lóe lên một chủ ý, cố nén hưngphấn theo nàng đi vào bên trong phòng. 
“Yên nhi, Dương nhi…” 
 Vân Hổ nhìn thấy bọn họ,hiển nhiên sửng sốt. 
“Cha, cha còn sống, thật sự còn sống?” 
 Vân Dươngchạy lại đỡ lấy ông, vô cùng kích động. 
“Dương nhi, vết thương của con sao rồi, đã lành hẳnchưa?” 
 Nhìn thấy nhi tử rất khỏe, nhưng ông vẫn thật lo lắng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vuong-liet-phi/2813393/quyen-4-chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.