“Nếu ngươi có thể tha cho cha ta, ta sẽ vô cùng cảmkích ngươi.” 
 Vân Yên cuối cùng lại nói một câu, nhưng nàng biết khả nănghắn có thể là rất nhỏ, nếu hắn muốn đã sớm thả rồi. 
“Ngươi muốn cảm kích Bổn vương thế nào?” 
 Long HạoThiên lập tức mở lớn mắt, quanh quẩn nửa ngày hóa ra nàng chỉ muốn khiến mìnhthả cha nàng đi. 
Vân Yên hoảng sợ lắp bắp nhìn hắn: “Ngươi… ngươi…tỉnh lúc nào vậy?” 
 Chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe thấy lời mình nói, mặt nàngdần đỏ lên. 
“Vừa mới bị ngươi đánh thức, chợt nghe thấy ngươi nóimuốn cảm kích Bổn vương.” 
 Long Hạo Thiên thản nhiên nhìn nàng, tay hắn cònđể trên ngực của nàng. 
“Vương, người nên dậy chuẩn bị vào triều sớm, thầnthiếp sẽ sai người đến hầu hạ người.” 
 Vân Yên thầm thở phào, nhanh chónglảng sang chuyện khác. 
Long Hạo Thiên lại ôm lấy nàng: “Hôm nay Bổnvương muốn nghỉ ngơi, ngủ thêm một chút.” 
“Nghỉ ngơi?” 
 Vân Yên nhất thời có một linh cảmxấu, lặng lẽ kéo chăn, lấy cớ để mình có thể đứng dậy nói: “Vậy Vương nghỉngơi, thần thiếp hơi đói bụng, thần thiếp rời giường trước.” 
“Đói bụng? Bổn vương cũng thấy đói bụng.” 
 TayLong Hạo Thiên vuốt ve trước ngực nàng, ánh mắt cực kỳ mờ ám. 
Vân Yên đang không biết nên cự tuyệt hắn thế nào,ngoài cửa đột nhiên truyền vào một thanh âm kiều mỵ: “Vương, người đã dậychưa? Thần thiếp có thể vào không?” 
 Nàng lập tức nhận ra giọng của Lệ Phi. 
Long Hạo Thiên nhìn nàng một cái, mới lớn giọnghô: “Ái phi, nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vuong-liet-phi/2813391/quyen-4-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.