Vân Yên ngồi nhìn Tiểu Thanh và Tử Liên bận rộn dọndẹp lại giường cho mình, cười nói: “Không vội, ở đây có điểm tâm, ngồixuống cùng ăn một chút đi.”
“Nương nương, vậy sao được, nô tỳ không dám.”
TửLiên vội vàng nói.
“Ăn đi, xem như ta thưởng cho các ngươi.”
Vân Yêncười: “Trước kia, nơi này của chúng ta cái gì cũng không có, muốn ăn cũngvậy, bây giờ có rồi thì không được lãng phí.”
“Công chúa...
không...
nương nương, người nhất định đãchịu rất nhiều khổ cực có phải không?”
Tiểu Thanh nghe nàng nói trước kiacái gì cũng không có, tim rất chua xót, đau lòng thay cho nàng.
“Vẫn tốt, ngươi cũng biết là ta chỉ có thể ăn thanhđạm mà.”
Vân Yên an ủi nàng.
“Nương nương...”
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từkhóe mắt Tiểu Thanh, nhớ tới trước kia, lúc tiểu thư còn ở phủ tướng quân vuivẻ, hạnh phúc biết bao, được tất cả mọi người cưng chiều, chưa bao giờ phảichịu ủy khuất như vậy.
“Tiểu Thanh, Tử Liên, đừng thất thần nữa, mau ănđi.”
Vân Yên biết các nàng đang suy nghĩ gì, vội vàng thay đổi chủ đề.
“Vậy nô tỳ tạ ơn nương nương.”
Tử Liên không tiếptục kiên trì nữa mà cầm lấy điểm tâm cho vào trong miệng.
Tiểu Thanh cũng nghẹnngào cầm điểm tâm lên.
Các nàng mới ăn được một nửa chợt nghe thấy tiếng hô ởngoài cửa: “Vương giá đáo.”
“Khụ...
khụ...
khụ...
khụ.”
Các nàng lập tức bị nghẹn, còn chưa kịp nuốt xuống, cửa đã bịđẩy ra, bóng dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vuong-liet-phi/2813358/quyen-3-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.