Long Hạo Thiên lúc này mới nhìn chằm chằm vào Vân Yên đang đứng nơi đó, từng bước từng bước tiến lại gần nàng.
Vân Yên lui về phía sau, bỗng ngã phịch xuống, ngừng thở dõi theo hắn.
Nhưng hắn chỉ là cầm chủy thủ của nàng đặt vào tay, chợt động tay đem chủy thủ kê lên cổ nàng.
Vân Yên kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì? Có phải cơn điên lại phát tác hay không?
“Thanh chủy thủ này chuẩn bị cho ai?”
Long Hạo Thiên vẫn chằm chằm nhìn nàng, hỏi.
Vân Yên vẫn không trả lời, trên cổ cảm thấy đau xót, đã ngửi thấy mùi máu, cảm giác máu tươi đang chảy từ cổ xuống.
“Đủ sắc bén.”
Long Hạo Thiên dời thanh chủy thủ từ trên cổ nàng xuống, dùng ngón tay lau đi vết máu, con mắt ngập tràn âm u khủng khiếp.
Vân Yên chứng kiến trên vai mình, áo đã nhuộm thành màu hồng, trong chớp mắt trở nên ngơ ngẩn, nhưng nàng không sợ hãi, nếu như hắn giết nàng, nàng ngược lại còn phải cảm tạ hắn, vì hắn đã giải thoát cho mình.
“Thanh chủy thủ này là dùng để ám sát Bổn vương sao?”
Chủy thủ trong tay Long Hạo Thiên đột nhiên chỉ lên chóp mũi nàng.
“Đúng vậy.”
Vân Yên nhìn hắn, vết thương trên cổ âm ỷ đau.
Long Hạo Thiên chăm chú nhìn nàng, bỗng nở nụ cười, “Bổn vương rất có hứng thú với ngươi.”
Nói đến đây chợt đổi giọng: “Có điều, rất tiếc ngươi sẽ không có cơ hội này, độc dược đâu?”
“Độc dược?”
Vân Yên vô ý thức từ bên người lấy ra túi thơm.
“Uống nó.”
Long Hạo Thiên ra lệnh.
“Cái gì?”
Vân Yên ngẩn cả người, nhìn độc trong tay mình, hắn là bắt mình uống cái này sao?
“Không dám sao?”
Long Hạo Thiên châm chọc nàng, “Ngươi đang sợ Hắc Ưng không kịp cứu ngươi sao?”
“Haha…”
Vân Yên đột nhiên cười phá lên, “Ngươi quả thực không biết, thứ ta không sợ nhất, chính là chết.”
Nói xong lấy từ trong túi thơm ra một gói giấy.
Ngang nhiên trước mặt hắn mở ra, đổ tất cả thuốc bột vào miệng mình, cầm lấy chén trà uống xuống hết, động tác liên tục dứt khoát.
Long Hạo Thiên chỉ nhìn nàng, hắn chưa từng nhìn thấy người nào có thể coi sinh tử nhẹ như vậy, có điều hắn không thương tiếc, cũng không có ý định ngăn cản, hắn muốn xem Hắc Ưng làm sao cứu nàng được?
“Vương, tuy chúng ta chưa xảy ra việc thân mật của phu thê, nhưng trên danh nghĩa vẫn cứ là phu thê.
Lần cuối cùng, thần thiếp cầu xin người buông tha Vân triều.”
Vân Yên đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.
“Được.”
Long Hạo Thiên chỉ nói đơn giản một chữ.
Cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng như lời đồn bên ngoài là ‘Thị huyết hiếu chiến’.
“Đa tạ Vương”
.
Vân Yên đứng dậy, khóe môi nhếch lên thành đường cong tuyệt mỹ, lẳng lặng chờ đợi cái chết đến, cũng mơ hồ chờ đợi sẽ gặp mẫu thân cùng phụ thân.
Long Hạo Thiên không nghĩ tới nàng đối mặt với cái chết có thể bình tĩnh như vậy, hắn chán ghét vẻ mặt này của nàng, dùng chủy thủ nâng cằm nàng lên, “Nếu như ngươi cầu xin tha thứ, Bổn vương có lẽ sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Vân Yên cười nhạt.
“Tại sao ta phải cầu xin tha thứ? Xin ngươi buông tha ta, sau đó lại tiếp tục tra tấn ta ư? Ta chỉ khuyên Vương một câu, từ nay về sau đừng đem thù hận của mình áp đặt lên người khác, có lẽ ngươi sẽ thoải mái hơn, có lẽ ngươi còn có thể yêu.”
“Đừng nói YÊU với Bổn vương, ngươi còn nói Bổn Vương lập tức giết ngươi.”
Long Hạo Thiên phẫn nộ chĩa thẳng chủy thủ vào yết hầu nàng.
“Không cần làm chuyện dư thừa này.”
Vân Yên nhìn chằm chằm thanh chủy thủ trước mặt, bởi vì nàng đã cảm giác được thân thể có biến hóa, nàng hiểu độc đã bắt đầu phát tác
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]