Chương trước
Chương sau
Long Hạo Thiên đứng đó, con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng.

Vân Yên chậm rãi nâng cánh tay trái lên, kéo ống tay áo lộ ra thủ cung sa đỏ tươi. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tay phải cầm chủy thủ không do dự hướng đến nụ hoa đỏ tươi đó rạch xuống. Máu tươi theo cánh tay chảy xuống dưới, nhưng nàng chỉ hơi nhíu mày một chút.

Ba. Ném thanh chủy thủ nhiễm máu, nàng dùng tay nắm chặt vết thương đang chảy máu ngay vết tích của thủ cung sa, lẳng lặng bước đến trước mặt hắn nói: ”Vương, như vậy đã được chưa?”

Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút gợn sóng sợ hãi của nàng, tức giận tụ tập lại trong con ngươi đen, đột nhiên hắn bật cười ha hả: ”Ha ha, nữ nhân mà hắn coi trọng chắc chắn là hận bổn vương đến chết đi. Lần này bổn vương muốn xem thử lộc tử thùy thủ đây. (nghĩa đen: chẳng biết hươu chết về tay ai. Nghĩa bóng: chưa biết ai thắng ai, ai sẽ thắng ai).

Nữ nhân của hắn? Trong lòng Vân Yên nghi hoặc, hắn đang nói ai vậy? Nói mình sao?

“Nữ nhân này, ngươi điên rồi, muốn chơi đùa phải không? Bổn vương hầu ngươi đến cùng.” Long Hạo Thiên đột nhiên tới gần mặt nàng. ”Bổn vương có thể một đao giết chết ngươi, nhưng mà bổn vương sẽ giữ ngươi lại, để cho hắn cũng nếm thử một chút mùi vị bị nữ nhân phản bội.”

Vân Yên rùng mình, cả người hắn lạnh như băng, hơi thở của hắn vây quanh làm nàng thấy lạnh run, từng bước lui về phía sau: ”Vương, nô tỳ không rõ người đang nói cái gì?”

“Không rõ phải không? Không sao, bổn vương từ từ khiến ngươi hiểu được.” Long Hạo Thiên tàn nhẫn chấm một chút máu tươi từ cánh tay bị thương của nàng đưa lên miệng mình, gật đầu… “Rất ngọt.”

Nhìn một bộ dáng dường như đang say mê hưởng thụ của hắn, Vân yên không khỏi run rẩy, đột nhiên cảm thấy hắn có chút âm trầm dọa người, chẳng lẽ hắn thật sự giống như trong truyền thuyết đã nói, là một kẻ khát máu giết người không chớp mắt.

“Ngươi sợ hãi sao?” Long Hạo Thiên nhìn ánh mắt sợ hãi của nàng, vừa lòng cười cười.

“Vâng, nô tỳ sợ. “ Vân Yên thản nhiên thừa nhận.

“Sợ là tốt, nói cho bổn vương biết hắn cho ngươi tới đây làm gì?” Long Hạo Thiên biến sắc, giọng nói đột nhiên lạnh lùng.

“Vương đang nói gì vậy?” Vân Yên ngẩng đầu nhìn hắn. ”Vương đang nói hoàng huynh sao? Đương nhiên huynh ấy cho ta tới là để hòa thân.”

“Không nói phải không? Bổn vương cho ngươi thời hạn ba ngày, đến lúc đó nếu ngươi còn không nói, vậy đừng trách bổn vương.” Sắc mặt Long Hạo Thiên âm, nói xong phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi.

Lúc này Vân Yên mới lảo đảo ngồi bên giường, xé y phục của mình để băng bó cánh tay đang chảy máu, hồi tưởng lại lời nói của hắn. Hắn đang nói đến Vân Hoàng (Hoàng: có nghĩa là tên, cũng có nghĩa là Vua, ý nói vua của Vân triều) sao? Chẳng lẽ hắn nghĩ Vân Hoàng phái mình tới đây là có mục đích sao? Cho nên dọc đường đi hắn mới cố ý nhục nhã mình sao?

Mặc dù trong lòng thẳng thắng, trong sáng, nhưng nàng biết những ngày tháng sau này sẽ thật gian nan. Rõ ràng U Linh Vương đã tin chắc rằng mình đến gần hắn là có mục đích. Ba ngày… Sau ba ngày nàng thật muốn xem hắn sẽ đối đãi với mình như thế nào? Nhìn thấy cánh tay bị thương của mình lại nghĩ đến bộ dáng khát máu của hắn, không khỏi rùng mình một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.