Trong sân bay người đến người đi, nơi này có gặp lại, có ly biệt, mỗi khi có người thân phải bay tới đất nước khác, không biết khi nào mới có thể gặp lại, đều khiến lòng người có chút chua xót.
Hiện tại, Thẩm Mạt Hinh vẫn chịu đựng không rơi nước mắt.
Cô và Tề Thiệu Bạch sau khi trở lại từ Mĩ, nghe nói Hứa Vũ Huân gia nhập gia nhập đoàn bác sĩ xuyên quốc gia, hơn nữa lần này địa điểm là các quốc gia khác nhau, thay đổi không ngừng, khiến cô tương đối lo lắng.
Cô biết Hứa Vũ Huân vì mình mới có thể rời đi.
"Thật không thể không đi sao?"
"Đã quyết rồi, đương nhiên phải đi."
Hứa Vũ Huân tặng cô một nụ cười, trên mặt không có quá nhiều bi thương.
Thấy người mình thích nhất đạt được hạnh phúc, anh rất vui mừng, anh có thể an tâm rời khỏi, bây giờ trên mặt Thẩm Mạt Hinh đã còn vẻ mặt ưu sầu trước đây rồi.
Tiểu Tề cũng vậy, tiểu tử này vẫn nhìn chằm chằm vào anh, đây là lần đầu tiên.
"Tiểu tử, chú bác sĩ phải đi, chảu phải chăm sóc thật tốt cho mẹ cháu, biết không?"
"Chú có còn trở lại không?"
"Cháu sẽ nhớ chú sao? Nếu nói cháu nhớ chú..., chú có thể suy tính trở lại."
Người mình vẫn không thích, từ hôm nay có thể sẽ không còn được gặp lại, nhưng làm cho người ta cảm thấy không muốn, Hứa Vũ Huân còn chưa rời Đài Loan, Thẩm Gia Tề đã bắt đầu nhớ anh.
Thật ra thì cậu cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-tan-hon-5-nam/2146827/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.