Tề Thiệu Bạch vẫn nửa mê nửa tỉnh, khi anh nghe được tiếng gọi của tiểu Tề, còn tưởng mình lại nằm mơ, hoặc sinh bệnh nên nghe nhầm.
Nhưng ngay sau đó, trán của anh được thứ gì đó che lên man mát lành lạnh, cảm giác lạnh lẽo này giảm bớt cơn đau đầu của anh, cũng hạ thấp trên nhiệt độ trán anh.
Anh mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, rồi lại không dám xác định, mình là thật sự nhìn thấy hay xuất hiện ảo giác.
"Người nào. . . . . . Cô là ai. . . . . ."
Anh nhìn Thẩm Mạt Hinh lẩm bẩm nói nhỏ.
Mới hai ngày không thấy, Tề Thiệu Bạch liền gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tái nhợt đầy râu ria, khiến Thẩm Mạt Hinh sợ hết hồn, lại hết sức đau lòng.
"Cô rốt cuộc là ai. . . . . ."
Anh lại hỏi lần nữa.
Nghe anh lẩm bẩm mê sảng, khẽ vuốt ve lông mi nhíu chặt của anh, Thẩm Mạt Hinh tương đối đau lòng, nhỏ giọng trấn an:
"Nói khổ sở như vậy, vậy đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa."
Thẩm Gia Tề biết Tề Thiệu Bạch bị bệnh, im lặng ở một bên đợi, không ầm ĩ làm phiền.
Cô thay Tề Thiệu Bạch nấu cháo trắng, thêm một chút muối ăn, thổi nguội một thìa nhỏ, chậm rãi đút cho Tề Thiệu Bạch.
Anh bị động uống xong những thứ cháo kia, người có một chút tỉnh táo, anh nhìn chằm chằm Thẩm Mạt Hinh, cảm giác tình huống như vậy đã từng xảy ra, trong đầu thoáng qua một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-tan-hon-5-nam/2146813/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.