Chương trước
Chương sau
"Bẩm hai vị hộ pháp, có người xâm nhập La Sát cung"
Giữa lúc Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi nhớ đến Tô Khinh Lăng thì đột nhiên một tỷ muội
trong cung cầm kiếm chạy đến thông báo, y phục nàng ta cũng đã nhuốm đầy máu.
Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi đứng lên, trầm giọng hỏi:
"Sao lại thế này?"
"Bẩm hai vị hộ pháp, đột nhiên có một nhóm hắc y nhân xông vào trong cung. Các tỷ muội
không địch lại, đã có không ít tỷ muội bị thương..." Nàng kia hồi đáp.
Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi vừa nghe, sắc mặt liền trầm xuống, sau đó quát:
"Đi!" Hai bóng dáng xẹt qua nữ tử bị thương, bay nhanh ra ngoài.
Ngoài điện, bọn họ liền nhìn thấy các tỷ muội trong cung đang hỗn chiến cùng một nhóm hắc
y nhân. Những hắc y nhân kia võ công không tệ, hơn nữa còn ra tay ngoan độc. Đao quang
kiếm ảnh xuất hiện, lại có không ít tỷ muội ngã xuống.
Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi kinh hãi. Lục đại hộ pháp La Sát cung bây giờ chỉ có hai người
bọn họ ở trong cung, lại không ngờ rằng bị cường địch đột kích.
"Phỉ nhi, chúng ta lên!"
Tạ Cẩn Nhi rút kiếm, bay nhanh về phía đám hắc y nhân kia. Tạ Diệu Phỉ cũng theo sát phía
sau, cả hai nhanh chóng giao thủ cùng cường địch.
"Các ngươi là ai mà dám xông vào La Sát cung?" Hai người so chiêu cùng hắc y nhân, đồng
thời cũng lên tiếng chất vấn.
Đám hắc y nhân kia che kín mặt, không nói một lời, ánh mắt bọn họ dại ra, giống như những
hình nhân bị người khác thao túng.
Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi không hỏi ra thân phận của bọn họ, đành phải không ngừng
công kích. Tuy nhiên, trong đầu bọn họ lại xuất hiện ý nghĩ:
Xem ra hôm nay La Sát cung nguy rồi!
Giữa lúc bọn họ quyết tâm đánh tới cùng, hai bóng dáng nhanh chóng xông vào, nhảy xuống
trước mặt bọn họ, mạnh tay chống đỡ công kích của những hắc y nhân kia.
"Nguyệt nhi, Nhứ nhi!"
Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi kêu lên, không ngờ đồng bạn lại trở về đúng lúc như thế.
"Cẩn nhi, Phỉ nhi, các ngươi không sao chứ?" Thu Mệ Nguyệt cùng Liễu Nhứ vừa giao thủ
cùng hắc y nhân, vừa quan tâm hỏi.
"Không sao. Sao hai ngươi lại trở về lúc này?" Đồng bạn gấp gáp trở về khiến cho Tạ Diệu
Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi có thêm sức mạnh.
"Tin tốt đây, cung chủ đã trở lại" Thu Mê Nguyệt đáp, kiếm trên tay vẽ một đường, đâm chết
một hắc y nhân.
"Thật sao? Thật tốt quá!" Bọn họ lại nhìn thấy hi vọng. Trong mắt bọn họ, chỉ cần có cung
chủ ở đây thì bất kỳ chuyện gì cũng không cần phải lo nữa.
"Ừ, sẽ tới ngay thôi!"
Những hắc y nhân kia dường như nghe thấy lời nói của bọn họ, ánh mắt biến đổi, lực công
kích càng mạnh hơn.
Lúc đầu bọn họ còn ngăn cản được mấy chiêu, nhưng sau đó bọn họ liền nhận ra những hắc y
nhân này giống như đang liều mạng, nhất thời phải lui về sau một bước.
Xoẹt!
Cánh tay Tạ Cẩn Nhi bị một hắc y nhân đâm bị thương, máu tươi lập tức chảy ra thấm đỏ cả
áo bào.
"Cẩn nhi!" Bọn họ ngay lập tức hoảng hốt.
"Chuyện gì đây? Các ngươi tiếp đón bổn cung chủ bằng bữa tiệc này sao?" Ngay lúc đó,
đoàn người Tô Khinh Lăng đã tới. Những người đến từ hiện đại vừa nhìn thấy tình trạng đẫm
máu trong La Sát cung liền bị dọa cho sợ hãi.
Chỉ có Tô Khinh Lăng, Hạ Tư Lạc cùng Hạ Thiếu Lăng là mặt không đổi sắc. Hạ Thiếu Lăng
chịu trách nhiệm trấn an ông bà ngoại.
Mà Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần sau khi hoảng sợ lại khôi phục sự bình tĩnh, nhưng
khuôn mặt tuấn tú vẫn có chút tái nhợt. Thì ra tiểu thuyết võ hiệp viết về cổ đại cũng không
sai, đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
"Cung chủ..." Thu Mê Nguyệt cùng Liễu Nhứ nhìn thấy Tô Khinh Lăng tới, trong lòng đều
nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Diệu Phỉ cùng Tạ Cẩn Nhi đang bị thương lại nhìn dung nhan xa lạ của Tô Khinh Lăng,
ánh mắt đầy ngập sự khó hiểu. Nữ tử này thật sự là cung chủ sao?
"Ừ!" Tô Khinh Lăng gật gật đầu với các nàng, sau đó nói: "Các ngươi đều lui ra đi"
Bốn người Tạ Diệu Phỉ bảo vệ Tạ Cẩn Nhi thối lui qua một bên, nhưng ánh mắt hai người kia
vẫn nhìn chằm chằm vào một Tô Khinh Lăng không phải là Tô Khinh Lăng trước kia.
"Phu quân à, đến lúc chúng ta được hoạt động gân cốt rồi" Tô Khinh Lăng nhếch môi cười
với Hạ Tư Lạc.
Tạ Cẩn Nhi cùng Tạ Diệu Phỉ giật mình, quả nhiên chỉ cung chủ mới có phong thái như vậy.
Thân ảnh hai vợ chồng Hạ Tư Lạc nhoáng lên một cái, như hai chú hoàng điểu công kích
mãnh liệt đến những hắc y nhân kia.
Đám người Tô Mặc Phong chỉ thấy quang ảnh hiện lên, chưa kịp nhìn kỹ thì những hắc y
nhân kia đã ngã xuống mặt đất, tất cả đều đi gặp Diêm vương.
"Trời ạ! Quá cường hãn!!!"
Tô Mặc Thần há to miệng, không thể khép lại. Hắn không thể tin vào mắt mình được nữa,
em gái cùng em rễ của mình có thể lợi hại như thế sao? Thân thủ của bọn họ nhanh như một
làn gió, hắn không thể nào nhìn rõ được, còn những hắc y nhân lợi hại lúc nãy đã chết không
kịp ngáp.
Tô Mặc Phong cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng cao hứng. Lăng nhi có thân thủ như vậy ở
thế giới cổ đại này thật ra lại là chuyện tốt, ít nhất có thể tự bảo vệ bản thân.
"Lăng nhi, mau đến đỡ mẹ con" Ngay lúc hai anh em cảm thán, thanh âm của Tô Diệu Đức
truyền đến.
Ba anh em cùng nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt mẹ của mình tái nhợt, xem ra là bị hù không nhẹ.
Tô Khinh Lăng gật đầu, định đi đến đỡ thì lại ngửi thấy mùi máu tươi trên người mình, lúc
này mới nhíu nhíu mày:
"Nhi tử, đưa ông bà ngoại và hai cậu vào trong đi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.