Chương trước
Chương sau
"Tô lão gia, hoàng thượng có chỉ, thỉnh các vị đến Ngự thư phòng" Một thái giám đi tới,
truyền lệnh của hoàng đế.
Đám người Tô Diệu Đức nhìn nhau, sau đó gật gật đầu:
"Nhờ công công dẫn đường"
Thái giám gật gật đầu, dẫn bọn họ đến Ngự thư phòng.
Luôn đi theo đám người Tô Diệu Đức, Lãnh Thanh Thu mấp máp môi, rồi cũng theo đuôi.
Thái giám dẫn bọn họ đến Ngự thư phòng liền bẩm báo:
"Khởi bẩm hoàng thượng, Tô lão gia đã tới"
"Để bọn họ vào đi" Thanh âm của Hạ Diệu Vân truyền ra từ bên trong.
"Chư vị, mời!" Thái giám làm một tư thế mời, ý bảo bọn họ đi vào.
Tô Diệu Đức gật gật đầu, sau đó cất bước đi vào Ngự thư phòng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đặt chân vào Ngự thư phòng. Bên trong rất rộng rãi, chiếc lư
hương màu vàng tỏa ra mùi Long Tiên hương thoang thoảng. Góc tường là những chiếc giá
sách, bên trên còn treo vài bức họa đẹp. Phía sau tấm màn trắng mỏng có lẽ là phòng nghỉ
của hoàng đế, mà giờ phút này Hạ Diệu Vân lại mặc một bộ long bào màu vàng kim óng ánh
ngồi phía sau bàn nhìn bọn họ.
"Tham kiến hoàng thượng" Bọn họ hơi cúi người, xem như hành lễ với hoàng đế. Đương
nhiên, bọn họ không có thói quen quỳ xuống hành lễ theo quy củ của cổ nhân. Hơn nữa,
người nhà Tô gia đều là những người có địa vị, chưa từng vì ai mà cúi thấp đầu.
Hoàng đế gật gật đầu, ý bảo bọn họ cứ ngồi xuống.
"Cám ơn hoàng thượng" Đám người Tô Diệu Đức ngồi xuống, Lãnh Thanh Thu chọn một vị trí khá xa.
Hạ Diệu Vân liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Thu. Hắn nhận ra mặc dù nữ nhân này ăn mặc quái
dị giống như đám người Tô Diệu Đức, nhưng quan hệ của bọn họ dường như không tốt lắm.
"Không biết hoàng thượng tìm chúng tôi là có chuyện gì?" Tô Diệu Đức hỏi.
Ánh mắt Hạ Diệu Vân đặt trên người bọn họ, hắn biết rõ bốn người này là một gia đình. Hai
người trung niên là phu thê, hai nam nhân song sinh có tướng mạo không tầm thường kia
chính là nhi tử. Chỉ là bọn họ từng nói Thập Nhất hoàng đệ muội là người nhà của họ, điều
này thật khiến người khác khó hiểu. Lão vương phi - mẫu thân của Tô Khinh Lăng, hắn đã
từng gặp. Nghĩ đến đây, hắn nhìn bọn họ bằng ánh mắt khó dò, nói:
"Trẫm vừa nhận được tin tức từ Nam Diệu quốc, Nhàn quận chúa cùng hoàng đệ của trẫm
thật sự đang ở nơi đó"
"Con đã nói rồi mà, Lăng nhi nhất định đã trở về cổ đại" Tô Mặc Thần liền cười một cách vui vẻ.
Tô Diệu Đức cũng nhếch môi cười, hiển nhiên đó là một tin tức cực tốt.
Hạ Diệu Vân nhìn thấy biểu hiện của bọn họ không giống như giả vờ, càng thêm nghi ngờ.
Thế nhưng, hắn ta lại nghĩ đến một chuyện khác khiến người ta khó hiểu, liền tiếp tục nói:
"Chuyện khiến trẫm khó hiểu chính là tin tức từ Nam Diệu có nói, dung mạo của Nhàn quận
chúa dường như đã thay đổi" Đây thật sự là chuyện khiến cho người khác khó hiểu. Một
người đang yên đang lành thì làm sao có thể đột nhiên biến thành một người khác được?
Ngoại trừ dịch dung. Thế nhưng tin tức hắn nhận được chính là dung mạo của Tô Khinh
Lăng hoàn toàn không phải là nhờ vào dịch dung.
Nghe thấy lời nói của Hạ Diệu Vân, đám người Tô Diệu Đức nhịn không được mà nhìn nhau
cười. Dung mạo thay đổi là chuyện đương nhiên, diện mạo bây giờ của Lăng nhi giống như
lúc ở hiện đại. Thế nhưng quả thật đây là chuyện khiến cho người khác khó hiểu, tại sao khi
Lăng nhi trở lại hiện đại thì dung mạo liền thay đổi? Bọn họ cũng không hiểu rõ, nhưng cho
dù như thế nào thì đó cũng là Lăng nhi - người thân của bọn họ.
Hạ Diệu Vân nhìn, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn bọn họ,
hỏi:
"Dường như các ngươi biết rõ nguyên nhân chuyện này?"
"Hoàng thượng, chuyện này chúng tôi cũng không có cách nào nói rõ. Nếu người muốn biết
nguyên nhân, không bằng chờ Lăng nhi trở lại rồi bọn họ sẽ giải thích cho người" Tô Diệu
Đức chắp tay nói.
Hạ Diệu Vân nhìn ông ta, một lát sau mới gật gật đầu, nói:
"Đúng là vậy, có rất nhiều chuyện trẫm muốn có đáp án"
Lời của hắn thật ra rất đơn giản, cũng không có thâm ý gì khác. Thế nhưng đám người Tô
Diệu Đức lại nghĩ dến chuyện, Hạ Tư Lạc là tiên hoàng, bây giờ con rễ của họ trở lại thì vị
hoàng đế này có thể phòng bị với hắn hay không, có lo lắng hắn sẽ trở về cướp đi ngôi vị
hoàng đế của mình hay không?
Tuy rằng bên ngoài vị hoàng đế này tương đối ôn hòa, cũng không phải là một hôn quân,
nhưng lịch sử đã có rất nhiều chuyện tranh quyền đoạt vị mà huynh đệ tàn sát lẫn nhau. Nghĩ
đến đây, đám người Tô Diệu Đức cảm thấy bọn họ không thể tiếp tục ở lại Bắc Phượng quốc
nữa, tốt nhất là càng sớm sum họp với gia đình Lăng nhi càng tốt. Cho dù có chuyện gì xảy
ra thì người một nhà bọn họ cũng muốn ở cùng một chỗ.
"Hoàng thượng, nếu như đã có tin tức Lăng nhi ở Nam Diệu quốc, chúng tôi đành phải nói
lời chào từ biệt với người. Chúng tôi muốn đến Nam Diệu quốc tìm cả nhà Lăng nhi" Tô
Diệu Đức lên tiếng.
Anh em Tô Mặc Phong cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đều có ý nghĩ như vậy.
Trong lòng Hạ Diệu Vân còn có nghi vấn, huồng hồ hắn cũng không muốn tiếp tục làm
hoàng đế. Tuy rằng đã tại vị được hai năm, nhưng giấc mộng du sơn ngoạn thủy, gửi gắm
tình cảm vào thi họa vẫn còn trong lòng. Nếu Thập Nhất hoàng đệ trở về, hắn liền trao trả
ngôi vị hoàng đế lại cho hoàng đệ của mình.
"Chư vị cần gì phải gấp gáp? Nếu Thập Nhất hoàng đệ đã trở về thì đương nhiên cũng muốn
quay về Bắc Phượng quốc" Hắn quyết định phải lập tức phái người đi mời cả nhà Thập Nhất
hoàng đệ trở về.
Đám người Tô Diệu Đức lại nghĩ Hạ Diệu Vân cự tuyệt, trong lòng nhịn không được mà lo
lắng. Quả nhiên là có sự phòng bị với Hạ Tư Lạc, chỉ sợ lưu bọn họ ở lại chính là muốn có chỗ uy hiếp đến vợ chồng Lăng nhi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.