Bước chân Quý Hạo chậm lại, kìm nén vẻ gấp gáp của mình, Quý Hạo chậm rãi đi tới bên giường, thấy người nằm ở trên giường hình như đã nghe thấy động tĩnh thì chậm rãi mở mắt ra, tuy cậu vô cùng suy yếu, dường như ngay cả thở cũng rất khó khăn, song cậu thật sự đã tỉnh lại, nhìn qua trong đôi mắt có hơi nước mỏng manh, tràn đầy quyến luyến còn chưa kịp mở miệng đã có nước mắt rơi xuống.
Trái tim Quý Hạo như bị giọt nước mắt đó thấm ướt lớp đất khô ráo, thoáng chốc hóa thành một bãi bùn xuân, nổi lên cảm giác đau lòng xót xa. Hắn cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ đó, sau đó quỳ một gối trên đất, hôn lên vầng trán một cách yêu thương.
Nhiệt độ cảm nhận được trên môi vẫn chưa cao nhưng ít nhất vẫn có nhiệt độ, hơn nữa da thịt này đã lấy lại độ đàn hồi, căng tràn sức sống.
Quý Hạo không biết điều gì đã khiến cậu rời xa mình, nhưng nếu người đã tỉnh lại, lần này hắn sẽ không bao để cậu rời đi nữa.
…
Cùng lúc đó.
Trong sân sau của viện trưởng Bất Tư Lượng tiên khí mờ ảo, Nguyễn Minh Trì đang hôn mê trên giường.
Thầy thuốc của Bất Tư Lượng đang bắt mạch chẩn bệnh cho y, hồi lâu không nhúc nhích, vừa nhíu mày vừa hỏi: “Thức hải bị thương, không biết viện trưởng đã giao thủ với ai?”
Phong chủ của núi Xuyên Khung lo lắng nói: “Trước đó viện trưởng đang cùng ta bàn bạc về kế hoạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467819/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.