Quý Hạo không để ý đến sản nghiệp như vậy, nhưng hắn không thể tự vả mặt, chỉ là lúc bị Nguyễn Minh Trì trừng mắt có hơi muốn cười.
Thuộc tính “cá chép” của cậu, sờ đâu giàu đó, có lẽ phải dẫn cậu đi một vòng những nơi đầu tư lỗ vốn của mình, quay đầu lại tài sản đã tăng vọt gấp mấy lần rồi nhỉ?
Còn muốn mưu đoạt tài sản gì đó, không bằng ngoan ngoãn gả cho mình, chẳng phải tiền đều là của cậu hết sao?
Đương nhiên Quý Hạo gấp rút kết hôn, đây cũng là mục tiêu cuối cùng của hắn nhưng hiện tại Nguyễn Minh Trì chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu gấp gáp còn sẽ hạ độc giết hắn lần nữa, Quý Hạo cũng sẵn lòng vui đùa với cậu nên vừa cố nén cười vừa ngắm nghía khuôn mặt gần như sắp méo mó vì tức giận của cậu.
Sau đó, Quý Hạo còn đổ thêm dầu vào lửa nói: “Đáng tiếc, vốn muốn làm từ thiện nhưng sản nghiệp đang phát triển như vũ bão này không cho phép tôi tùy ý phung phí. Bây giờ chưa nói đến việc chuyển nhượng vốn cổ phần, mấy người cũng phải nắm lấy cơ hội để đưa thương hiệu WB vang danh thế giới.”
“Phải, tất nhiên rồi.”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Khoản đầu tư mà ngài nói…”
Các cổ đông xoa tay, mỗi người đều cười như Phật Di Lặc.
Nguyễn Minh Trì cào góc áo bằng móng tay, khuôn mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Trong lòng cậu thật sự rất giận, suốt dọc đường trở về cũng không bày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467781/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.