Chiếc xe việt dã màu bạc rời khỏi bệnh viện lại lái vào thành phố lần nữa, Quý Hạo cầm lấy tay Nguyễn Minh Trì, cảm nhận được sự phản cảm đến từ cậu.
Rõ ràng ghét đến thế nhưng vì tiền mà nhẫn nhịn. Không ngờ sâu trong lòng Nguyễn thượng tiên, em cũng chỉ là một người phàm tục.
Quý Hạo nghĩ đến người nằm bên ngoài, lại nhìn người trước mắt, nụ cười treo bên môi, cúi đầu ngậm ngón áp út gầy guộc, lúc này mới buông ra.
Nguyễn Minh Trì vất vả lắm mới thu tay về, cố nén khó chịu, cố gắng tập trung lái xe nhưng nơi ngón áp út bị mút còn đọng lại nước bọt của Quý Hạo, dưới luồng khí lạnh vờn quanh thổi ra từ điều hòa như một vòng sắt lạnh lẽo bao vây lấy cậu từng lớp một, khiến cậu không tài nào thở nổi.
Muốn chạy trốn, muốn chạy thật xa, quá buồn nôn.
Song, Nguyễn Minh Trì không thể trốn thoát.
Sau khi trở lại khách sạn với Quý Hạo, cậu chẳng những phải chăm sóc người ta mà còn phải xoa bóp chân cho hắn, sau đó bị tên này kéo lên giường, lăn qua lộn lại một hồi, lúc này mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, Quý Hạo vẫn còn đang ngủ.
Từ nhỏ Quý Hạo đã yếu ớt, không phải bị bệnh thì cũng sắp sinh bệnh, sau khi chân bị thương thì căn cơ càng bị hủy hoại nên thời gian ngủ của Quý Hạo ngày nào cũng nhiều hơn người bình thường ba bốn tiếng.
Nguyễn Minh Trì không muốn đối mặt với Quý Hạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467775/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.