Chương trước
Chương sau
Nguyễn Minh Trì đối mặt với lời tỏ tình bất ngờ, cậu đã bình tĩnh lại.

Dù sao Quý Hạo theo đuổi cậu cũng không phải ngày một ngày hai, huyên náo đến trong giới mọi người đều biết, thậm chí vì chuyện này mà cậu còn bị cấm sóng rồi cũng được nâng thành nam chính.

Không suy nghĩ kỹ sẽ không hiểu một số chuyện, với năng lực của công ty họ, tại sao cậu lại nhận được vai nam chính, những thứ này chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích mà thôi.

Trước đây cậu chướng mắt Quý Hạo, chỉ cảm thấy căm ghét, hôm nay nhìn Quý Hạo với con mắt khác, tất nhiên cũng sẽ không từ chối.

Quý Hạo nói: “Làm bạn trai anh.”

Nguyễn Minh Trì hơi suy nghĩ một chút thì gật đầu nói: “Được.”

Còn có thể làm sao bây giờ?

Cậu làm vai chính trong phim của hắn, cậu ngồi trên xe hắn, hơn nữa tối qua cho tới hôm nay hắn đã hôn cậu ít nhất năm sáu lần, lúc này còn từ chối, chẳng khác nào kiểu cách.

Chỉ là Nguyễn Minh Trì lại xác định: “Anh thật sự không phải bạn cùng phòng của em.”

Quý Hạo cũng hỏi cậu lần nữa: “Bạn cùng phòng và em có quan hệ gì?”

“Tối qua anh ở nhà em? Sao lại vào được?”

“Em uống thành như vậy, anh có thể yên tâm à, anh cứ bám theo em lên lầu, nếu là người xấu thì em làm sao bây giờ?”

Nguyễn Minh Trì cắn môi nói: “Cảm ơn anh, còn nữa… em và bạn cùng phòng không có quan hệ gì, thậm chí người ta trông ra sao em còn không biết.”

“Vậy tại sao em nghĩ anh sẽ hôn em?” Quý Hạo tiếp tục ép hỏi.

“…”

Nguyễn Minh Trì bị ép nói không ra lời, sắc mặt hơi trắng bệch, cũng không biết mình nghĩ gì. Một giây sau, Quý Hạo cũng đã ôm lấy cậu, ôm cậu bằng bờ vai rộng, dịu dàng hôn lên trán cậu, ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Xin lỗi, anh chỉ hơi ghen chút, nếu không dọn ra ngoài sống cùng anh đi.”

Nguyễn Minh Trì không biết vì sao mình lại thích mùi cơ thể Quý Hạo như vậy, lúc được hắn ôm suy nghĩ của cậu dường như chậm lại, cảm giác thả lỏng khó giải thích khiến cậu vô thức nhắm mắt lại, mãi đến khi miễn cưỡng sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn sống chung sao?”

“Ừm.” Quý Hạo ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Không thể đợi được nữa.”

Tai Nguyễn Minh Trì bị hơi nóng phả vào nóng bừng lên, nhưng lại do dự, cả hai vừa ở bên nhau đã muốn “sống chung một nhà”, nhưng lại không biết Quý Hạo mới từ “cuộc sống vợ chồng” biến thành chó độc thân, chính là khoảng thời gian hoài niệm nhất.

Thấy Nguyễn Minh Trì do dự, Quý Hạo nhẹ nhàng nói thêm: “Nhà anh cách xưởng phim rất gần, ngày nào em cũng lái xe qua lại đến nửa tiếng, hơn nữa luôn ở bên ngoài ăn cơm cũng không tốt, không tốt cho sức khỏe, em là diễn viên, kiểm soát dáng người rất quan trọng, không nên ăn thức ăn nhanh nhiều dầu muối, trong nhà anh có bảo mẫu sẽ đưa cơm cho em mỗi ngày. Hơn nữa, chỗ của em không an toàn lắm, anh cũng có thể bám theo em vào phòng, nếu là người xấu thật thì làm sao anh yên tâm cho được, bé Tiên…”

Nguyễn Minh Trì đang chăm chú lắng nghe, nghe vậy khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Quý Hạo quen mồm quen miệng nói ra cái tên đó, trong lòng run lên nhưng mặt không thay đổi mà nói tiếp: “Đồng ý với anh, cùng anh chung sống, nếu em chưa sẵn sàng, anh hứa sẽ không bao giờ chạm vào em, anh thích em thì sẽ tôn trọng em, tuân thủ mọi quy định của em, trọn đời trọn kiếp kính em yêu em.”

Nguyễn Minh Trì bối rối khi Quý Hạo gọi tên mình, nhưng lại bị sốc bởi lời hứa “trọn đời trọn kiếp” này.

Nói thật, kiểu đàn ông quần là áo lượt như Quý Hạo, lời hứa này cậu không tin một chữ.

Chỉ là cậu cũng thích hắn, biết ở bên hắn là cạm bẫy nhưng vẫn không kìm được muốn nhảy xuống.

Quyến luyến giây phút thân mật và dịu dàng này.

Cuối cùng Quý Hạo lại hỏi: “Được không, đến nhà anh đi.”

Nguyễn Minh Trì nghĩ tới ba mẹ đột nhiên tới, thở ra một hơi, gật đầu: “Được.”

Quý Hạo ôm chặt Nguyễn Minh Trì, nở nụ cười.

Nói là làm.

Buổi chiều Quý Hạo gọi công ty chuyển nhà, mấy người đàn ông cường tráng gõ cửa phòng, trong ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ Nguyễn Minh Trì mang quần áo và hành lý của Nguyễn Minh Trì đi, nhân tiện còn khóa cửa phòng bên cạnh.

Sau đó, trưởng nhóm chuyển nhà nói với ba mẹ Nguyễn Minh Trì: “Chủ thuê nói căn nhà này đã trả một năm tiền thuê, hai người có thể ở lại, nợ nần cậu ấy sẽ không quản, nhưng tiền sinh hoạt phí mỗi tháng cũng sẽ không thiếu, còn tiền điện nước phải tự lo liệu, hai người không có việc gì thì đừng quấy rầy công việc của cậu ấy.”

“Thằng nhóc này!” Người mẹ thầm nổi giận: “Mấy người muốn chuyển đồ đạc đi đâu, không được, tôi cũng muốn đi theo, đưa người về đây!”

Ba Nguyễn Minh Trì gật đầu, dáng vẻ thề sống chết đi theo.

Trưởng nhóm công ty chuyển nhà cũng không từ chối, thậm chí còn để lại vị trí cho hai người, sau đó lái xe vào nội thành, trong vòng thương mại sầm uất nhất, một khu dân cư cao cấp yên tĩnh hiện ra trước mắt mọi người.

Bảo vệ chặn xe của công ty chuyển nhà lại, bảo họ xuất trình giấy tờ, sau khi xác nhận với chủ nhà, tầm mắt dừng lại trên người hai người, hỏi: “Đây là người của công ty các anh à?”

Tổ trưởng lắc đầu.

Trước đó, mẹ Nguyễn Minh Trì còn rất kiêu ngạo, nhưng giờ trở nên cẩn thận kiềm chế vì môi trường và ánh mắt của người gác cổng, ôn tồn giải thích: “Chúng tôi là ba mẹ của chủ nhà.”

Ánh mắt của người bảo vệ sắc bén: “Ba mẹ của cậu Quý đã qua đời, mấy người rốt cuộc là ai?”

“Tôi, chúng tôi là ba mẹ của Nguyễn Minh Trì.”

“Gì mà Nguyễn Minh Trì, ở đây của chúng tôi không có người này.”

“Không đúng, mấy anh kiểm tra lại đi.”

“Xuống xe, đều xuống xe, thân phận không rõ không thể đi vào.”

“Nhưng…”

“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, mấy người không được phép vào, chúng tôi không thể cho mấy người vào.”

“Anh kiểm tra lại đi.”

Đáng tiếc cho dù có gây chuyện như thế nào, ba mẹ Nguyễn Minh Trì cũng không thể tiến vào cư xá này, bọn họ đành phải khóc lòm om sòm ăn vạ, thế mà chặn lại xe chuyển nhà, bảo vệ hết cách chỉ có thể liên lạc với Quý Hạo lần nữa.

Lúc này Quý Hạo đang sắp xếp phòng cho người yêu của mình trở về, hắn không nhờ bảo mẫu trong nhà mà tự tay lo liệu, từ ga giường cho đến cả bộ đồ đạc, từ chiếc đèn nhỏ trên tủ đầu giường, đến màu sắc rèm cửa, khi sắp xếp xong hắn đứng trong phòng ngủ nhìn quanh một vòng, thầm thở dài.

Cách bài trí và phong cách của căn phòng này không khác gì với bé Tiên đời trước, cũng không biết bé Tiên có thích hay không.

“Thế nào?” Quý Hạo xoay người hỏi Nguyễn Minh Trì.

Nguyễn Minh Trì gật đầu, không có gì không tốt, cậu vốn ăn nhờ ở đậu, chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi.

Quý Hạo mỉm cười xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng lạ thường.

Chỉ cần nhìn Nguyễn Minh Trì đứng ở chỗ này, hệt như người này đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Vốn tưởng rằng không động lòng, nhưng năm mươi năm chung sống, hắn cũng đã quen có cậu bên cạnh.

Có lẽ đây cũng là tình yêu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn tối sầm lại, khi sương đen bắt đầu dâng lên trong mắt, điện thoại di động của Nguyễn Minh Trì vang lên.

Nguyễn Minh Trì lấy di động ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn thêm bạn tốt trên Wechat

Tên người gửi: Bạn cùng phòng.

Nguyễn Minh Trì nhướng mày, hoang mang nhấn nút đồng ý.

Sau đó đối phương gửi tin nhắn tới: [Cậu chuyển nhà rồi à?]

Nguyễn Minh Trì nhìn thoáng qua Quý Hạo đang rót nước, cuối cùng hoàn toàn xác định bạn cùng phòng không phải Quý Hạo.

[Đúng thế.]

[Thật trùng hợp, công ty sắp xếp cho tôi một ký túc xá mới, điều kiện rất tốt, hai ngày nữa tôi phải chuyển ra ngoài, đang lo không biết nên nói với cậu như thế nào đây.]

[Cậu cũng muốn chuyển đi?]

[Đúng vậy, cho nên thêm wechat của cậu, rốt cuộc vẫn là bạn cùng phòng một thời gian, sau này giữ liên lạc nhiều hơn.]

[Được.]

Khi Nguyễn Minh Trì gõ một từ cuối cùng, cậu thầm cảm thấy hơi tiếc nuối, bạn bè của cậu không nhiều lắm, một người để tâm sự cũng không có, tuy chưa bao gặp được bạn cùng phòng, nhưng cậu đã coi đối phương là bạn, không ngờ tình bạn này còn chưa bắt đầu mà đã đứt đoạn như vậy.

Thấy có hơi tiếc, cuối cùng nói: [Giữ liên hệ.]

Đó chỉ là một cách nói lịch sự, nhưng Nguyễn Minh Trì lại không biết rằng tình bạn giữa cậu và bạn cùng phòng có thể kéo dài theo một cách khác, hơn nữa kéo dài cả đời.

Lúc này Nguyễn Minh Trì để điện thoại xuống, đúng lúc Quý Hạo đưa nước tới, hỏi: “Sao vậy?”

Trong lòng Nguyễn Minh Trì có chút ngột ngạt, rất muốn trò chuyện với ai đó, cậu thoáng do dự cuối cũng lên tiếng: “Ba mẹ em tới rồi.”

“Ừm?”

Nguyễn Minh Trì nhắc đến ba mẹ thì đầy một bụng khổ sở, ba mẹ nuôi nấng cậu lớn lên, còn cho cậu ăn học, đương nhiên yêu thương cậu, nhưng khi cậu dần lớn lên, mẹ cậu càng ngày càng sa lầy vào cờ bạc, thu nhập có bao nhiêu mà cũng dám chơi mạt chược 100 tệ, thua nhiều thắng ít, một đêm mạnh tay nhất có thể bằng tiền con lợn nhà cậu.

Lúc đầu Nguyễn Minh Trì còn kiên nhẫn khuyên mẹ bỏ cờ bạc, nhưng lại vô dụng, hơn nữa hai năm nay mẹ cậu nợ nần chồng chất, cậu cũng dần nóng nảy, xa lánh người thân.

Nhưng trong thâm tâm, cậu có hận bọn họ thật không? Bọn họ thích đánh bạc, nhưng cũng yêu thương cậu thật, chỉ là những tình yêu này đều bị chôn vùi trong những khoản nợ lạnh lùng, cậu thật sự bất lực.

Thậm chí cảm thấy, cho dù mình nổi tiếng, kiếm được bao nhiêu tiền thì chỉ sợ cũng không chứa nổi lòng tham của mẹ cậu.

Quý Hạo nghe xong cười nói: “Em nghĩ xem có cách nào làm cho bọn họ ngừng đánh bạc.”

“Em không biết.” Nguyễn Minh Trì lắc đầu, cậu cảm thấy chỉ khi nào mình chết trước mặt bọn họ, bọn họ mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nhưng Quý Hạo lại chắc chắn cười nói: “Anh biết.”

Tuy lúc nói lời này vẻ mặt của Quý Hạo đầy ý cười, nhưng nụ cười này lại có loại xấu xa khó có thể diễn tả, đôi mắt của hắn đen đến dị thường, hệt như hố đen ở sâu trong vũ trụ vô tận, nhìn lâu, thậm chí linh hồn cũng giống như bị nuốt chửng hầu như không còn lại gì.

Đúng lúc này, quản lý gọi điện thoại tới, Quý Hạo quay đầu nghe điện thoại, lúc này Nguyễn Minh Trì mới từ trong cảm giác ngạt thở bị nuốt chửng bước ra.

Cậu xoa ngón tay không hiểu sao lạnh buốt, thấy Quý Hạo cúp điện thoại quay đầu lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy ý cười, nào có áp lực vô tận mà mình cảm giác được.

Quý Hạo nói: “Ba mẹ em hình như tới, muốn mời bọn họ lên ngồi một chút không?”

Nguyễn Minh Trì sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu.

Quý Hạo nói: “Không ổn lắm, lần đầu tiên gặp mặt đã ra oai phủ đầu với ba mẹ vợ tương lai, sau này anh còn phải cư xử trước mặt hai người ấy thế nào đây?”

Nguyễn Minh Trì không ngờ Quý Hạo đột nhiên rắc đường, cậu ngây ra một lát rồi đỏ mặt nói: “Hay là, thôi đi.”

Cậu thực sự không nghĩ mình sẽ đi bao xa với Quý Hạo, dù sao với thân phận và địa vị của hắn, cậu còn là đàn ông, thật sự có thể bên nhau cả đời sao?

Cả hai đều đã là người lớn rồi, có mấy câu chuyện đùa vui, nghe cho có thôi.

Nguyễn Minh Trì bi quan suy nghĩ, sau đó cười khổ: “Để em xuống nói chuyện với họ.”

Quý Hạo nhìn sâu vào mắt cậu, nói: “Thôi, để anh xuống, anh cảm giác được em còn chưa chuẩn bị gặp bọn họ, lần này giao cho anh, lần sau anh sẽ không giúp em đâu.”

Nguyễn Minh Trì bị giọng điệu cưng chiều này đánh vào tim, nhất thời tan chảy trong chốc lát, gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Quý Hạo thật sự đi ra ngoài xuống lầu.

Lúc hắn đóng cửa tầm mắt đối diện với Nguyễn Minh Trì còn cười, vừa quay đầu, mặt đã lạnh tanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.