Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì về cùng ngày.
Quý Hạo nói là đi du lịch, nhưng tất nhiên là không đi đâu cả, thậm chí để thể hiện “sức mạnh tình bạn” của mình, giúp Nguyễn Minh Trì quét dọn cả trong lẫn ngoài nhà Nguyễn, nơi thường đến nhất chính là trạm rác ở cửa làng.
Cả làng đều biết hắn.
Hai người trở lại trong đội, cửa vừa mở ra đã thấy Ân Học Lâm vẻ mặt tang thương, mở to hai mắt xanh đen đứng ở cửa, khoảnh khắc hai mắt chết lặng thấy Quý Hạo lập tức chợt hiện lên ánh sáng.
“Ha ha ha! Bài tập hè chưa làm xong phải không? Muốn chép bài không?” Ân Học Lâm gật gù đắc ý, dương dương tự đắc
Quý Hạo vào phòng đặt ba lô xuống, dưới ánh mắt chờ mong của Ân Học Lâm nói: “Làm xong lâu rồi.”
“Hả?!” Ân Học Lâm mở to hai mắt, không thể tin nhìn đứa bạn “học dốt” của mình, kêu rên: “Sao cậu có thể bỏ rơi tôi! Cậu chắc chắn chưa làm xong! Đưa tôi xem!”
Quý Hạo mặc kệ cậu ta, vào phòng tắm rửa mặt, khi trở ra lần nữa, Ân Học Lâm đang cầm trong tay sách bài tập hè của Quý Hạo, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: “Cậu viết xong sao không báo tôi một tiếng? A! Tại sao vậy hả!!!”
Quý Hạo dùng bàn tay ướt sũng giữ trán Ân Học Lâm, lợi dụng ưu thế của cánh tay dài mà né tránh “cú đấm liên hoàn” của cậu ta, sau đó nói với Nguyễn Minh Trì: “Đúng rồi, khai giảng nhóc cũng cao rồi, sáng mai cùng ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467726/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.