Huấn luyện kết thúc vào giữa tháng 8.
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì cũng thu dọn hành lý lên đường.
Còn mười ngày nữa là khai giảng nên đội trực tiếp cho bọn họ nghỉ về nhà, đàn anh đàn chị mua vé trước đã lên máy bay rời đi vào chiều hôm qua, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì thì lấy vé máy đội đã mua trở về thành phố C nơi đội tỉnh đang ở.
Trên máy bay, Quý Hạo nói: “Nhóc phải về nhà thì mấy ngày nay anh thấy chán lắm, cũng không có chỗ để đi, ăn rồi ngủ như heo.”
Nguyễn Minh Trì nhắc nhở: “Bài tập hè.”
Quý Hạo nhướng mày: “Làm xong rồi.”
Nguyễn Minh Trì: “…”
Một lúc sau.
Quý Hạo lại nói: “Ôi chán quá, muốn đi du lịch một chuyến, nhóc có gì hay thì giới thiệu thử?”
Cả đời này Nguyễn Minh Trì chưa từng nghĩ đến việc đi du lịch lắc đầu.
Quý Hạo nói: “Nhà nhóc có vui không?”
Nguyễn Minh Trì kinh ngạc.
Quý Hạo vỗ tay một cái: “Đúng rồi, anh về nhà với nhóc đi.”
“…”
Tất nhiên Nguyễn Minh Trì không đồng ý, nhưng Quý Hạo cứ quấn lấy, bám đuôi theo một đường, cuối cùng còn theo cậu đến trạm xe khách đường dài, mua vé cùng một chuyến xe.
Nguyễn Minh Trì nhìn thanh niên ngồi bên cạnh cười hì hì thì mím chặt khóe miệng.
Còn có thể làm sao đây.
Nguyễn Minh Trì nói: “Nhà tôi không có chỗ cho anh ở, anh ở thành phố đi.”
“Anh muốn ở với nhóc, chỉ một đêm thôi.”
“Nhưng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467719/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.