Quý Hạo đứng lên từ trong nước, nghe thấy tiếng hoan hô trên đỉnh đầu. Hắn gỡ kính bơi xuống, ngửa đầu nhìn lại trong hơi nóng lượn lờ thì thấy Nguyễn Minh Trì đang đứng cùng một chỗ với Ân Học Lâm, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc.
Ánh mắt chạm nhau.
Quý Hạo giơ tay cầm kính bơi lên, vẫy về phía cậu.
“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên.
Con số trên màn hình dừng lại vào khoảnh khắc khi ngón tay của Quý Hạo chạm vào thành bể bơi.
2 phút 02 giây 32!
Hạng kiện tướng quốc tế!
Cậu chẳng những phá kỷ lục thi đấu mà còn phá kỷ lục quốc gia toàn quốc. Thành tích này, nhiều thí sinh cấp tỉnh thậm chí còn không thể bơi ra được.
Mạnh!
Quá mạnh!
Tất cả huấn luyện viên đều nhìn Quý Hạo, sau đó lại hâm mộ ghen tị liếc Dư Vũ.
Cái gì mà vận cứt chó, trước đó thì có Nguyễn Minh Trì phá kỷ lục, bây giờ lại có Quý Hạo phá kỷ lục, có biết kiêu quá dễ bị ăn đòn lắm không!
Người của đội tỉnh S rất vinh dự, các thành viên trong đội ôm nhau ăn mừng, đồng thành hô to: “Quý Hạo Quý Hạo Quý Hạo!”
Quý Hạo mới lên nước ngẩng đầu cười rạng rỡ, ánh đèn ánh lên gương mặt hắn, đôi mắt đen láy đầy sức hút.
“Đậu má, em trai này đẹp trai thật đấy.”
Khuôn mặt phóng đại với tiêu cự gấp 50 lần xuất hiện trong điện thoại di động, có người trong nhóm fan của Khuông Uy Triết nuốt nước miếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467714/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.