Nguyễn Minh Trì bắt chuyến xe buýt cuối cùng, khi cậu trở về thì trời đã tối.
Cậu bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, vừa nóng vừa đói, đằng sau cửa sổ sát đất sáng choang hai bên đường là những thực khách đang hưởng thức bữa tiệc trong điều hòa, Nguyễn Minh Trì bấm bụng, nuốt nước miếng đang dâng trào trong miệng.
Cậu vừa đói vừa khát, từ trưa đến giờ cậu không được uống một giọt nước nào.
Nhưng lại ăn không nổi.
Hôm nay về nhà đã tiêu quá nhiều tiền, không biết đến thành phố A có phát sinh thêm chi phí hay không, nên chỉ có thể liên tục nhắc nhở bản thân, trong ký túc xá còn dư hai cái bánh bao nhỏ, cùng với sữa bò do đội phân phát, chắc có thể chịu được đến sáng mai.
Nhưng Nguyễn Minh Trì mới đi được một đoạn ngắn đã thấy chóng mặt, hệt như mỗi bước cậu đi đều nặng ngàn cân.
Cậu mím đôi môi bướng bỉnh, dụi đôi mắt có hơi mờ, thì trông thấy người thanh niên đang bước chậm dưới ánh đèn đường phía trước.
Chàng trai đang ở giai đoạn từ thiếu niên đến thanh niên đã cao tới 1m8, người ấy cao gầy đi giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, nhất là đôi mắt đó, cách xa như vậy mà Nguyễn Minh Trì đều có thể trông thấy ánh sáng trong đôi mắt ấy.
Như những vì sao giữa hè.
Nguyễn Minh Trì muốn so sánh, ngẩng đầu nhìn lên trời lại phát hiện ánh sao đều bị ánh đèn lấn át, chỉ có người đi tới trước mặt, bắt mắt như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-em-tram-tuoi-khong-lo-lang/2467699/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.