Khi Thụy Du và An Nhiên ra đến biển thì tất cả mọi người đều đã tậptrung đầy đủ ở khu vực được sắp xếp sẵn. Dọc bờ biển toàn bộ đều là họcsinh của trường, không hề có người ngoài xuất hiện nên không khí cũngkhá thoải mái. Sau khi nhận được giờ giấc đi ăn trưa thì nhóm học sinhbắt đầu tản ra, người thì tắm biển, người thì bắt đầu chuẩn bị dụng cụđể lướt sóng... Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của lực lượng cứu hộdày đặc để đảm bảo sự an toàn tuyệt đối.
Thụy Dunhìn cảnh tượng nhộn nhịp này lòng liền thấy nao nao, cô cũng muốn vuichơi thật thỏa thích như những người xung quanh. Điều mà một cô gái mười bảy tuổi nên làm. Thế nhưng dù gì thì cô cũng nên chờ Tú Nhi ra đã.
Thụy Du không rời khỏi vị trí tập trung của lớp, chủ yếu là để Tú Nhi dễdàng nhận ra mình. Bên cạnh cô, An Nhiên vừa lấy được vé đi lặn từ taymột người nhân viên.
- Bây giờ cậu sẽ đilặn sao? - Thụy Du vừa ngạc nhiên, vừa phấn khởi hỏi. Môn thể thao nàycô rất thích, nhưng đáng tiếc lại không có cơ hội để học.
- Ừm. Nghe nói dịch vụ lặn biển ở đây rất tốt. Mình sẽ đi ngắm san hô một chút.
Nhìn lại chiếc bản đồ khu nghỉ dưỡng vừa được phát, An Nhiên nhíu mày tìm vị trí của nơi tổ chức hoạt động này. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện mộtchiếc bóng đen che mất ánh sáng của cô, còn chiếc bản đồ thì bị giật đimất.
- Em đừng đi. Ở lại đây cổ vũ tôi đi.
An Nhiên khoanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327369/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.