Từ ngày Đặng Dĩ Hằng thôi học, Cổ Hoài My cũng hoàn toàn biến mất, tính đến nay cũng qua hai tháng. 
Một tháng nữa là tết đến rồi, thời tiết cũng dần ấm áp lên. 
Học kì thi xong rồi, kết quả đều tốt cả, vẫn như cũ thôi. 
Cuộc sống học sinh của bọn nó quay về quỹ đạo vốn có, mỗi ngày đi học về nhà,quậy phá rồi làm bài. Nhưng chỉ có điều này, hắn và nó dường như mộtngày hai bốn tiếng đã bên cạnh nhau mười hai tiếng rồi. 
Hai người lại quay về đoạn thời gian gắn bó như sam lúc trước, lạikhông ngần ngại thân mật ở chốn đông người, nhưng tại sao gần đây nó bắt đầu biết ngại ngùng rồi? 
Sáng hôm nay hắn lại sang nhà nó ăn chực, ngoài mặt nó vẫn nhăn nhó tranh đồ ăn với hắn nhưng trong lòng lại thấy rất vui vẻ. 
Họ cùng đi đến trường, ngồi trong xe nó đột nhiên chẳng biết nói gì, không khí im lặng chỉ nghe tiếng gió thổi của máy lạnh 
– Trường tổ chức đi chơi mày đi không? 
Hắn hỏi, thanh âm đều đều, ánh mắt vẫn nhìn ngoài khung cửa sổ xa xăm. 
– Hả. Ừ đi. – Nó nghe hắn hỏi theo quán tính đáp lại. 
– Xin ba mẹ rồi? Đi ngoại quốc hai tuần lận đó? 
Hắn ngạc nhiên, từ khi nào ba mẹ lại dễ dãi như vậy? 
– Thì lúc nào chả là bài ca “Khắc Hàn đi thì con đi đi, có nó ba mẹmới an tâm”. – Nó chán nản thở dài rồi đột nhiên chồm qua nhìn hắn. –Vậy nên mày nhất định phải đi đó. Tao muốn đi lắm. 
Nhìn vẻ mặt tội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327367/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.