Chương trước
Chương sau
Chiều tối, sau khi hoàn thành một vài công việc vụn vặt của mình Thuỵ Du liền ngồi vào bàn rồi lấy ra một tấm thiệp mời dự tiệc sinh nhật. Cô thở dài một tiếng, một tay chống cằm. Đôi mắt lười biếng khẽ nâng lên một xíu rồi dùng tay kia mở phong bì ra ngắm nghía. Thiết kế đẹp, khá bắt mắt nhưng vô cùng loè loẹt, quả nhiên là phong cách của Mộng Thy.
Ngáp một cái thật dài, Thuỵ Du chẳng buồn xem tiếp mà trực tiếp ném thẳng nó vào hộc bàn. Quyết định đi rửa mặt để tỉnh táo. Đôi khi nhàn rỗi quá mức sẽ khiến người ta chán nản và buồn ngủ. Nhưng tệ ở chỗ là không thể nào công khai ngủ được.
Thuỵ Du nhớ lại biểu cảm của Mộng Thy lúc sáng, khi cô ta đập tấm thiệp xuống bàn của cô. Sắc mặt của cô ta thật là miễn cưỡng, cực kì miễn cưỡng. Thuỵ Du cũng không hiểu vì sao Mộng Thy lại thích tự ngược đãi tinh thần mình như thế, đã không thích cô thì vì sao bắt buộc phải mời. Có thể phớt lờ cô như Tú Nhi mà. Ngoài Thuỵ Du ra thì Mộng Thy cũng không vui vẻ gì khi đưa thiệp cho An Nhiên. Hình lúc đó cô ta còn nói thêm vào một câu.
_ Nếu không vì thế lực của anh trai cô còn lâu tôi mới mời.
Lúc đó An Nhiên cũng chẳng thèm quan tâm lời nói ác ý của Mộng Thy, chỉ nhìn cô ta một cái rồi quay đi. Ngay cả thiệp mời cũng không cầm. Thuỵ Du ngồi bên cạnh Tú Nhi nghĩ thầm, thật là tình hình chiến sự căng thẳng. Trong lớp chỉ có mỗi Tú Nhi là không được nhận thiệp nhưng bất quá cô bạn cũng không lấy đó làm phiền lòng. Vì dù có được mời đi nữa cô cũng sẽ không đi.
Thế là Thuỵ Du có nguy cơ phải đến buổi tiệc đó một mình, bởi vì khả năng An Nhiên đi là không cao lắm. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thật tệ.
Tới giờ cơm thì Đình Dương vừa về đến nhà. Cả buổi chiều nay hắn đi đâu không rõ. Sau khi tan trường đã biến mất dạng.
Từ ngày sống chung một nhà với Đình Dương, trong lòng Thuỵ Du bỗng nhiên nảy sinh một loại ảo giác kì lạ. Hình như càng ngày cô càng có hứng thú với trai đẹp hơn thì phải. Chẳng hạn như lúc này khi cô nhìn Đình Dương bước vào nhà, mỗi tay cầm từ hai đến ba túi đồ nhưng vẫn phong độ ngời ngời, đep trai hoàn hảo. Thuỵ Du có cảm giác hơi khó thở.
Đình Dương bước đến phía trước Thuỵ Du đến khi khoảng cách hai người chỉ còn khoảng hai bước chân thì dừng lại. Hắn đưa cho cô hai túi đồ đang cầm trên tay.
_ Cho em.
Thuỵ Du chỉ lại tay vào mình, hỏi ngược lại.
_ Em hả?
_ Ừ.
Thuỵ Du cảm thấy mịt mờ. Cô mở từng túi đồ ra xem. Bên trong là ba bộ đồ của con gái gồm có một chiếc đầm màu tím, một chiếc váy ngắn và quần jeans dài. Còn thêm cả hai chiếc áo sơ mi khác nhau. Cái này là cho cô sao. Thuỵ Du tự độc thoại với bản thân mình trong sự hoang mang tột độ. Đình Dương mua quần áo cho cô. Chuyện này cô nên hiểu như thế nào mới phải đây.
Trước khi Đình Dương bước lên cầu thang, Thuỵ Du liền nắm lấy vạt áo sơ mi đồng phục của hắn. Cô liền bị hành động này của mình làm cho hết hồn, nhưng hắn thì lại không quá xúc động như cô. Đình Dương chậm rãi quay đầu lại nhìn cô. Thuỵ Du phút chốc bị líu lưỡi. Chính xác là như vậy. Về vấn đề này nên hỏi như thế nào nhỉ?
"Tại sao anh lại mua quần áo cho em?"
"Là cho em thật à?"
Bỏ qua toàn bộ.
_ À... cái này... là sao ạ?
_ Cho em.
Đình Dương lặp lại. Thuỵ Du sầu não. Vấn đề không phải chỗ này, cô muốn biết lí do cơ.
_ Vì sao lại cho em?
_ Chẳng phải em cũng được Mộng Thy mời sao?
Chỉ cần Đình Dương nói tới đây Thuỵ Du liền tự mình vận dụng khả năng suy đoán thần tốc của mình để suy nghĩ về mọi chuyện. Đây là hắn chê cô không có quần áo đẹp để đi dự tiệc sao. Thật sự là cô cũng không muốn như thế mà. Vì yêu cầu công việc nên cô mới mang theo những bộ đồ quê mùa chứ bình thường cô cũng có gu thời trang ổn định lắm. Nhưng đáng tiếc đây chỉ là những suy nghĩ của Thuỵ Du, Đình Dương tất nhiên sẽ không thể nào hiểu được.
Ở điểm này, suy nghĩ của Thuỵ Du cũng có phần kì lạ. Thông thường nếu như một cô gái được một chàng trai tặng quần áo sẽ bắt đầu nảy sinh đủ loại ảo tưởng và mơ mộng. Cũng chỉ có cô mới nghĩ theo hướng tiêu cực như thế này. Nhưng thôi. Thuỵ Du vốn dĩ ít khi nào suy nghĩ giống người thường.
_ Cảm ơn anh.
Sau khi Đình Dương rời khỏi, Thuỵ Du ngậm ngùi ôm ba bộ quần áo mới về phòng. Đoạn kí ức đau buồn và mất mặt này. Cô không nên nghĩ đến quá nhiều. Kẻo sau này khó mà quên được.
Thuỵ Du liền nghĩ đến chuyện khác để quên đi chuyện này. Cô vừa thử đồ vừa nghĩ bâng quơ. Thuỵ Du cảm thấy bản thân mình bắt đầu chểnh mảng trong công việc. Dạo gần đây hành động của Đình Dương có phần sai lệch so với tính cách của hắn mà cô đã nhận được trước đây. Theo lẽ thường, hắn nên bỏ mặc cô luôn mới đúng. Vì sao lại càng đế ý đến sự tồn tại của cô thế này. Mà cô lại không nhận ra điều này sớm.
Thụy Du chưa kịp nhìn mình trong gương thì Nhất Thiên liền gọi đến. Có lẽ cũng là vì vụ sinh nhật của Mộng Thy.
_ Cô ta có mời em không?
Đây là câu đầu tiên Nhất Thiên nói khi Thụy Du bắt máy. Giọng nói có phần nôn nóng.
_ Có. Chẳng biết mời để làm gì.
_ Anh ép đó. Để em có cơ hội theo sát được Đình Dương mà.
_ Anh ấy cũng đi à?
_ Có chứ. Mời hết lớp anh và lớp em. May mà không mời Tú Nhi. Nếu để cô ấy thấy anh ở đó làm trò sẽ càng xa lánh anh hơn nữa.
Thụy Du chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến những lời tâm sự của Nhất Thiên nữa. Lúc này cô lại tiếp tục xuyên tạc ý nghĩa hành động của Đình Dương. Nếu như cả hai cùng được mời thì tất nhiên bọn họ sẽ đi chung. Chẳng lẽ đây là lí do chính hắn mua quần áo cho cô hay sao. Thật là tổn thương tâm hồn yếu ớt của cô mà.
_ Này, em còn ở đó không thế?
_ Còn.
Tạm thời gác lại bi thương, Thụy Du tiếp tục cuộc trò chuyện.
_ Thật ra vì dạo này danh tiếng cô ta trong trường đã giảm sút quá mức cho phép nên nhân dịp sinh nhật tổ chức một bữa tiệc mời đông đông người đến dự nhằm gầy dựng lại mối quan hệ một chút. Địa điểm cũng thú vị. Biệt thự nghỉ dưỡng trên núi.
_ Thế à?
Thụy Du quay trở lại bàn học để tìm lại thiệp mời rồi xem địa chỉ.
_ Anh cá là em chưa hề mở ra xem. - Nghe tiếng động sột soạt Nhất Thiên cũng dễ dàng đoán được hành động của Thụy Du
_ Xem làm gì chứ. Em còn định là không đi. Nhưng mà giờ thì phải đi rồi.
_ Em... có quần áo để mặc không vậy?
Thụy Du nhất thời muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Tại sao ai cũng đụng chạm vào chuyện ăn mặc của cô hết vậy?
_ Anh hết thứ để hỏi rồi à?
Thụy Du bực tức gắt qua điện thoại khiến Nhất Thiên ngây người. Cậu đã làm gì sai sao? Câu hỏi đó cũng khá bình thường mà. Vì cậu biết với thân phận hiện tại thì Thụy Du sẽ không quá đầu tư vào trang phục của bản thân. Cậu chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ mà thôi.
_ Em cáu gì chứ?
_ Em đã có rồi.
_ Đâu ra vậy?
_ Đình Dương mua cho.
Nhất Thiên không nói gì nữa. Câu trả lời thật gây chấn động lòng người.
_ Đó là lí do em nổi cáu hả?
_ Bỗng nhiên có cảm giác như là em sẽ vô cùng tệ hại làm mất mặt anh ấy vậy. Dù đúng như vậy thật.
_ Có khi Đình Dương chẳng để ý nhiều như em nghĩ đâu. Chắc là chỉ muốn giúp em như anh thôi.
_ Hy vọng là thế.
Nói thêm được vài câu nữa thì Thụy Du tắt máy. Cô nằm bất động trên giường, trong lòng không biết nên tức giận hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.