Thực sự Thụy Du là một người vô cùng thoải mái, luôn duy trì bản thân ở tình trạng thư giãn, không muộn phiền. Chuyện bị Khải Ân đuổi theo tối hôm đó cô đã sớm quên sau khi suy nghĩ thông suốt.
Cô biết rằng cậu ta học nội trú, không có thời gian ra khỏi trường ngoại trừ hai ngày cuối tuần nên xác suất hai người gặp lại là không cao. Hơn nữa nếu xét đến tình huống gặp gỡ trong trường thì lại càng không có gì đáng lo ngại. Bởi vì học sinh khu B chẳng bao giờ có hứng thú lại gần hay để ý học sinh khu A cả. Tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Giả sử có tiếp xúc đi nữa thì chắc gì cậu ta đã nhận ra cô vì đêm đó cô đã đội nón bảo hiểm che hết mặt.
Bây giờ Thụy Du đang hết sức hưởng thụ cuộc sống. Sau khi ăn trưa, cô cùng Tú Nhi chọn một chiếc ghế đá dưới một cây đại thụ khổng lồ ngồi hóng gió. Thời tiết cuối tháng 9 không quá gay gắt, hơn nữa tối hôm qua còn có một cơn mưa lớn làm thời tiết dịu đi rất nhiều. Lại thêm một vài cơn gió nhẹ thổi qua khiến trong lòng mỗi người càng thêm thư thái.
Đi học được một thời gian, đây là ngày đầu tiên không có bài tập về nhà cần giải quyết nên cô phải tranh thủ nghỉ ngơi, thư giãn. Tuy nhiên Thụy Du cũng thấy lạ, hôm nay sân trường có vẻ vắng vẻ bất thường. Dường như chỉ có cô và Tú Nhi đang ngồi ở ghế đá mà thôi. Còn lại chỉ có thưa thớt vài học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1327342/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.