🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, Đào Chi cầm một hộp thuốc bổ đến, vào cửa cúi người hành lễ trước: "... Lão thái thái nghe nói người bị bệnh, thúc giục nô tỳ đến hỏi thăm."

Tân Hà bảo Vân Đóa nhận hộp, nói: "Phiền ngoại tổ mẫu nhớ mong, chỉ là đêm qua bị nhiễm lạnh, không có gì đáng ngại."

Vân Linh gọn ra ghế bành mặt gấm, để Đào Chi ngồi xuống nói chuyện.

"Nô tỳ nghe nói trà gừng có thể làm tan hàn khí, người nên uống nhiều một chút." Vẻ mặt của Đào Chi rất nghiêm túc.

Tân Hà cười gật đầu, bảo nha đầu rót cho nàng một tách trà.

Chờ Đào Chi rời đi, Tân Hà và Vân Đóa nói chuyện: "Nha đầu được Diệp lão thái thái tự mình dạy dỗ đúng là khác biệt, ngươi xem Đào Chi này, khéo léo, người cũng thông hiểu. Lời nên nói một câu không thiếu, không nên nói một câu cũng không nói."

"Đúng vậy, Đào Chi tỷ tỷ là người ôn hoà hiếm thấy, ấn tượng trên dưới trong phủ đối với nàng ấy đều rất tốt." Vân Đóa dừng một chút, có lời muốn nói nhưng kìm lại.

"...... Có chuyện gì vậy? Có việc thì nhanh nói đi." Tân Hà ngồi trên trường kỷ hoa nhài gần cửa sổ.

"Phu nhân... Người phải nghĩ về điều tốt trong mọi chuyện, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt." Vân Đóa cẩn thận từ ngữ.

Tân Hà không lên tiếng, nàng biết Vân Đóa đang nói chuyện tối hôm qua. Có lẽ, nàng quá để tâm vào chuyện vụn vặt. Tứ thúc... Trên triều đình, cũng rất mệt mỏi.

Đả kích ngấm ngầm hay công khai, từ trước đến nay đều là hao tổn tâm trí nhất.

Là thê tử của người ta, nàng nên quan tâm đ ến hắn nhiều hơn.

Sắc trời dần dần tối lại, Tân Hà tính toán thời gian, gần đến lúc Tứ thúc trở về rồi, nàng đích thân xuống bếp nấu vài món ăn.

"Thu Thủy Cư" thắp rất nhiều ngọn nến, đèn đuốc sáng trưng. Tân Hà thích sự sáng sủa, nên Vân Đóa, Vân Linh dựa theo sở thích của nàng mà sắp xếp.

Đợi một lát, nhưng Cố Vọng Thư chưa trở về. Tân Hà dựa vào gối nghênh ngồi trên trường kỷ hoa nhài, cầm áo lót đã được cắt tỉa ở bên cạnh, tiếp tục may vá.

"Phu nhân, ngày mai hẳn làm, cẩn thận làm tổn thương mắt." Vân Linh khuyên nhủ.

Tân Hà xua tay, ý bảo không ngại.

Hai chủ tớ đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh thông báo của tiểu nha đầu. Cố Vọng Thư đi vào gian tây. Tân Hà buông côngviệc trong tay xuống, bước đến nghênh đón: "Tứ thúc."

Cố Vọng Thư nắm chặt tay của tiểu thê tử, nghiêm túc đánh giá nàng. Một ngày không gặp, hắn thực sự nhớ nàng. Cũng may bộ dáng của nàng thoạt nhìn rất hoà nhã, cũng không xa lánh hắn.

Tân Hà thấy Tứ thúc vào tịnh phòng, liền phân phó Vân Đóa các nàng dọn bữa tối lên.

Sau khi Cố Vọng Thư tắm rửa đơn giản, cởi quan phục ra thay đổi thành trực cư.

"Tứ thúc." Tân Hà thấy hắn đi ra, bèn đi tới nắm tay hắn, "Đi ăn cơm thôi."

Cố Vọng Thư cúi đầu nhìn thấy xoáy tóc của nàng, ở vị trí bên trái đỉnh đầu, nghịch ngợm xoắn một cái, rất đáng yêu.

Hôm nay nàng không có vấn tóc, chỉ là siết chặt tóc theo kiểu thường.

Trong lòng hắn không hiểu sao lại vui mừng, có nàng, mới là có gia đình.

Hai người đi về gian đông, ngồi trên ghế bành.

"Nhị gia, đây là phu nhân tự mình xuống bếp làm cho người..." Vân Đóa cười nói một câu, dẫn các nha đầu lui ra ngoài.

Tân Hà mặt đỏ lên, yêu cầu phần thưởng như vậy có quá rõ ràng hay không? Nàng ho khan một tiếng, "Tứ thúc, thiếp chưng cho chàng canh trứng gà..." Trong lúc nói chuyện, nàng đứng dậy múc cho Cố Vọng Thư một chén.

Cố Vọng Thư ngây ngẩn cả người, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tiểu thê tử.

Nàng vì hắn rửa tay nấu canh(*).

(*)Nguyên văn 洗手做羹汤câu này xuất phát từ "自此长裙当垆笑,为君洗手作羹汤" của nữ thi sĩ Trác Văn Quân. Vào thời điểm đó, Trác Văn Quân là một tài nữ gia đình giàu có, còn Tư Mã Tương Như là một tài tử nghèo. Sau khi hai người yêu nhau, Trác Văn Quân bỏ trốn cùng Tư Mã Tương Như bất chấp sự phản đối của gia đình. Để kiếm sống, Trác Văn Quân mở một cửa hàng rượu để kiếm tiền nuôi gia đình. Các thế hệ sau sử dụng câu này để mô tả hành vi của người phụ nữ sẵn sàng từ bỏ điều kiện sống ưu việt, vì tình yêu không màng tất cả.

Ban đầu chỉ nghĩ có thể cưới nàng về, ngày ngày gặp mặt đã rất hạnh phúc rồi. Ai có thể nghĩ rằng đằng sau sự hạnh phúc còn có hạnh phúc hơn.

Nhân lúc tiểu thê tử bưng cơm cho hắn, Cố Vọng Thư duỗi tay ra, chặn giữ ngang lưng nàng rồi ôm người vào trong lòng mình.

"Tứ thúc..." Tân Hà giãy dụa.

"Hà nhi, để cho ta ôm một hồi đi." Cố Vọng Thư cúi đầu ngậm vành tai nàng.

Tân Hà rên một tiếng, thân thể mềm xuống.

"Hà nhi..." Cố Vọng Thư khẽ thở dài hôn lên mặt nàng, "Mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, đều đừng xa lánh ta….Nàng muốn làm thế nào cũng được, đánh ta, mắng ta... Chỉ cần đừng phớt lờ ta. Càng không cho phép nàng buồn bực một mình."

Hắn cảm thấy mình rất đáng thương, cứ lo được lo mất như thế, không có đường lui.

Nhưng có cách nào? Hắn thực sự không thể mất nàng.

Đường đường là các lão của nội các lại hèn mọn như vậy ở trước mặt nàng, Tân Hà rất đau lòng. Nàng có thể hiểu được suy nghĩ của hắn, trong hai người, thật ra hắn mới là người nhạy cảm nhất. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không bất cứ người nào thật lòng quan tâm đ ến hắn.

Người nhạy cảm thường không cảm thấy an toàn.

Hắn thậm chí còn sợ sự xa lánh của nàng.

Vành mắt Tân Hà đỏ lên, ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói: "Tứ thúc, thiếp vĩnh viễn sẽ không... Phớt lờ chàng." Trừ phi một ngày nào đó, chàng không cần thiếp nữa. Trong lòng nàng bổ sung một câu.

Một bữa cơm êm đẹp mà hai người chỉ vội vàng ăn vài miếng. Cố Vọng Thư liền ôm ngang lấy nàng, tiến vào gian tây.

Màn trướng được buông xuống.

Dây áo của Tân Hà được cởi ra, được bàn tay to nóng bỏng sờ vào, thân thể nàng mềm thành nước.

Cố Vọng Thư nâng ót nàng lên rồi hôn lên đó. Đôi môi đỏ mọng của tiểu thê tử thơm và mềm mại, cực kỳ quyến rũ.

Hai người tách ra thở hổn hển, ánh mắt Cố Vọng Thư sâu thẳm, kéo tay nàng đi xuống.

Tân Hà sờ tới thắt lưng căng thẳng của hắn, đầu ngón tay chạm vào đó. Cả người nàng nóng lên.

......

Năm tháng tĩnh lặng như vậy.

Cuộc sống giống như nước chảy, róc rách trôi qua rất nhanh.

Chờ dương liễu mọc ra chồi non, hoa đào, hoa hạnh nở khắp cành, mùa xuân đã đến.

Tân Hà thành thân đã hơn một tháng, nàng bắt đầu dần dần quen với cuộc sống hiện tại.

Hôm nay là ngày mười lăm, hưu mộc.

Cố Vọng Thư ngồi đọc sách trên trường kỷ, Tân Hà gọi hắn dậy, để cho hắn thử kích thước của áo lót.

Một chiếc cổ áo thêu lá trúc, một chiếc khác thêu hoa văn tường vân màu lam.

Cố Vọng Thư thử mặc chiếc có hoa văn tường vân màu lam thêu ở cổ áo, không lớn không nhỏ, rất vừa vặn. Vải cũng rất thoải mái.

"Chủ tử, Giang tiên sinh tìm người." Hổ Tử ở ngoài cửa hô to.

Giang tiên sinh chính là Giang Thận, tuổi không lớn nhưng lại có chút bản lĩnh, là phụ tá Cố Vọng Thư đang nuôi trong phủ.

"...... Biết rồi, ta sẽ đến ngay." Âm thanh trầm thấp vang lên.

Hổ Tử đáp vâng, xoay người rời đi.

Cố Vọng Thư lấy trực cư màu xanh nước khoác lên người, đi ra ngoài.

"Tứ thúc, áo lót còn chưa thay ra..." Tân Hà nói.

"Không cần, trực tiếp mặc là được rồi." Khi lời được truyền đến, người đã vén rèm đi ra ngoài.

Tân Hà cười cười, ngồi xuống dựa vào đầu giường. Tứ thúc đối xử với nàng rất tốt, hai người ở chung càng ngày càng hòa hợp... Nhưng mà, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hắn càng tốt với nàng, nàng càng áy náy.

Tân Hà có đôi khi cũng đang suy nghĩ, nàng có cần tìm một cơ hội nói cho Tứ thúc biết sự thật hay không, thật ra nàng người được sống lại. Nàng lại không dám. Nếu như nói ra rồi, Tứ thúc sẽ biết nàng luôn lợi dụng hắn...

Vậy, kết quả sẽ như thế nào?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.