Ngày hôm sau khi Tân Hà tỉnh dậy, đã qua giờ Mão.
Do tuyết rơi, giấy Cao Ly được dán trên cửa sổ phản chiếu ánh sáng trắng rực rỡ. Vô cùng sáng sửa.
Tân Hà nghiêng đầu, phát hiện Tứ thúc vẫn còn đang ngủ, hơi thở rất nhẹ.
Hắn trông rất đẹp, lông mày giống như được tô vẽ bằng mực, lông mi dài và dày... Nàng không thể không chạm vào nó, và khi nàng chạm đến môi thì dừng lại.
"Sao lại dừng rồi?" Cố Vọng Thư không biết đã tỉnh dậy từ khi nào.
Tân Hà xấu hổ trốn vào trong chăn, nhìn trộm người khác còn bị phát hiện, thật là mất mặt.
Cố Vọng Thư nhanh nhẹn, nắm lấy cánh tay nàng, ôm nàng vào chăn mình.
Người đàn ông vào buổi sáng không thể chọc được, nàng không biết?!
"Tứ thúc..." Tân Hà xin tha thứ.
Cố Vọng Thư xoay người đè lên nàng rồi hôn lên cằm.
"Tứ thúc, đau." Giọng nói rất tủi thân.
"Đau ở đâu?" Cố Vọng Thư nghiêng người ôm nàng vào trong ngực, mò mẫm kiểm tra.
Tân Hà mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có màu đỏ như hoàng hôn. Làm thế nào mà mở miệng nói điều này được?
Cố Vọng Thư thấy tiểu thê tử cúi đầu, cũng không nói lời nào. Càng nóng nảy hơn. Một tay nâng cằm nàng, "Nói đi."
"......"
Tân Hà bị thúc ép không còn cách nào khác, ngập ngừng nói: "Nơi đó..."
"Ở đâu?"
Nhìn bộ dáng tiểu thê tử khó mở miệng, Cố Vọng Thư hiểu ra, hắn mở màn trướng ra, đưa tay lấy ra một bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vat-trong-long-ban-tay/3532348/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.