Chương trước
Chương sau
Tân Minh Tuyên vừa xuống xe ngựa, mới đi qua cửa phủ, liền thấy tổ mẫu, mẫu thân, Nhị thẩm và muội muội đều đang đứng sau bức tường bình phong ở cổng, vành mắt đỏ rực. Hắn thở dài, tin tức truyền đến nhà nhanh như vậy sao.

"Tổ mẫu, chúng ta về phòng trước đã." Tân Minh Tuyên vừa nói, vừa đỡ Tân lão thái thái đi tới "Niệm Từ Uyển". Trên đường đi, nói đại khái chuyện của phụ phân, rồi an ủi khuyên: "Hoàng thượng thánh minh, sẽ điều tra rõ sự thật."

Nước mắt Tần thị bất tri bất giác chảy xuống, phu quân dù có bạc tình bạc nghĩa như thế nào, thì cũng là trời của nàng, là trụ cột của cả Tân gia. Xảy ra chuyện này, trong nhà có già, có trẻ, phải làm như thế nào mới tốt đây.

"Mẫu thân, một chút nữa người nên đi nhà ngoại tổ phụ một chuyến, trước tiên mình phải dò xét tình hình." Tân Minh Tuyên nói: "Còn chuyện của phụ thân, con sẽ nghĩ cách, Tứ thúc cũng sẽ giúp đỡ."

Tần thị gật đầu nói phải.

Tân Hà nắm tay của mẫu thân, vành mắt cũng đỏ lên, trong lòng vô cùng kinh hãi. Ở kiếp trước vào năm này, Tân phủ vẫn an toàn... Chẳng lẽ tai họa năm mười sáu tuổi lại đến sớm.

Không được, nàng phải nghĩ ra cách gặp Tứ thúc.

Chỉ sau chốc lát, Tân Đức Dục thở hồng hộc chạy tới "Niệm Từ Uyển", hắn từ chỗ Tân Du đã nắm được tình hình.

"Tuyên nhi, Nhị thúc không hiểu quan trường, nhưng tiền bạc nhất định dùng được, có chỗ nào cần dùng con cứ nói, Nhị thúc sẽ dốc sức giúp đỡ." Hắn nhấp một ngụm trà và nói.

Tại thời điểm này, người của Tân gia nên đồng lòng. Đạo lý môi hở răng lạnh, Tân Đức Dục vẫn hiểu được.

Tân Minh Tuyên chắp tay vái cảm tạ Nhị thúc, rồi cùng ông nói chuyện của phụ thân, "... Phụ thân trước giờ luôn thận trọng nên người sẽ không nhận hối lộ của đồng liêu. Cho dù có là thật, cũng sẽ không trùng hợp bị người khác phát hiện ra chứng cứ."

"Chỉ có một khả năng, chính là bị người khác cố ý hãm hại..."

"Chẳng qua, phụ thân là văn quan chính tam phẩm, Hạ thủ phụ tùy tiện đến bắt người như vậy, nhất định là phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, hoặc là có thể nói Hoàng thượng đã ngầm đồng ý. Bất kể vì nguyên nhân, trực tiếp cầu kiến Hoàng thượng là tự tìm đường chết. Nếu chúng ta muốn lật lại bản án của phụ thân, chúng ta phải tìm ra bằng chứng cho thấy phụ phân không nhận hối lộ."

Mặc dù Tân Đức Dục không có khoa cử làm quan, nhưng lại là một người rất thông minh. Cháu trai chỉ bảo nói vài ba câu, ông gần như hiểu được, hỏi: "Vậy bây giờ phải làm gì?"

"Nhân lúc quan phủ còn chưa phái người lục soát thư phòng của phụ thân, con đi trước một chuyến, xem có thể tìm được thứ hữu dụng hay không..." Tân Minh Tuyên nói xong, nhìn về phía Tân Đức Dục: "Nhị thúc, một chút nữa con còn phải gặp phụ tá của phụ thân, thúc đi cùng con."

Tân lão thái thái ngồi trên ghế thái sư, vẻ mặt uể oải, con trai cả gặp kiếp nạn này, bà không thể tiếp nhận được. Lý thị cẩn thận vuốt v e lưng bà, hiện tại nàng ta cũng tin Phật rồi... Tính cách ôn hoà hơn rất nhiều.

Nha đầu, bà già nhìn các chủ tử lo lắng, phiền não, đều không dám thở lớn.

"Ca ca, muội muốn đi gặp Tứ thúc." Tân Hà đi ra từ phía sau Tần thị.

Âm thanh của nàng thanh thúy, trong phòng lại yên tĩnh, giọng nói này nhất thời thu hút ánh mắt của mọi người.

"Hà nhi..." Tân Đức Dục nhíu mày nhìn cháu gái. Cố Vọng Thư bây giờ là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nếu hắn ta chịu ra mặt nói mấy câu, Đại ca hẳn là sẽ không có gì đáng ngại. Vừa rồi, nghe cháu trai nói những lời đó, ông cũng biết, hiện tại đi cầu xin hoàng thượng chắc chắn sẽ thêm tổn hại nặng nề... Hoàng thượng cửu ngũ chí tôn, những lời đã nói ra làm gì có đạo lý thu hồi.

Cố Vọng Thư mới hơn hai mươi tuổi đã tiến vào nội các, không cần nghĩ cũng biết mưu tính hơn người. Người như vậy, có khả năng nhìn thấu điểm mấu chốt của vấn đề trong đó, hắn sẽ ra tay tương trợ sao?

Nhưng mà, không cầu xin hắn giúp đỡ, còn có thể cầu xin ai khác.

Tân Minh Tuyên vẫy tay gọi em gái đến trước mặt, xoa xoa trán của nàng: "Muội không cần phải lo lắng, huynh sẽ nghĩ ra cách giải quyết." Sắc mặt tiểu cô nương còn rất tái nhợt. Hắn nghe thê tử mình nói rằng gần đây muội ấy luôn bị bệnh thì càng thương tiếc nhiều hơn.

Tân Hà lắc đầu, "Ca ca, chỉ dựa vào bản thân chúng ta không cứu được phụ thân, Tứ thúc nếu chịu hỗ trợ, luôn có cách giải quyết..."

Tân Minh Tuyên còn muốn nói chuyện, Tân Đức Dục xua tay cắt lời, nói: "Cứ làm như vậy, Nhị thúc lập tức phái người đưa con đến phủ trấn quốc tướng quân." Trong lúc nói chuyện, ông phân phó gã sai vặt đi ra ngoài tìm xe ngựa, gọi hơn mười người hộ vệ được nuôi ở trong phủ đi theo cùng Đại tiểu thư.

Tình hình bây giờ khác với lúc trước, trong mọi trường hợp, sự an toàn cá nhân của cháu gái là quan trọng nhất.

Tất cả đã sẵn sàng, Tân Hà mang Vân Đóa, Vân Linh lên xe ngựa, cùng các hộ vệ ra khỏi cổng phủ.

Tân lão thái thái thở dài một tiếng, rơi lệ... Bà ta không thích Cố Vọng Thư. Nhưng bây giờ, cháu gái yêu thích nhất của bà đã đi cầu xin Cố Vọng Thư để giúp đỡ Tân gia.

Khi xe ngựa của Tân Hà đến được phủ trấn quốc tướng quân thì trời đã tối. Hộ vệ ở cửa đi vào thông báo, một lát sau, Hổ Tử đi ra nghênh đón bọn họ vào.

Trong "Hợp Hoan Đường" đèn đuốc sáng trưng, Diệp Cẩn Trạch, Diệp Thần Vũ đều đang ngồi uống trà trong thư phòng của Cố Vọng Thư.

"Bàn chuyện lâu như vậy, ý kiến của ta vẫn như cũ đối với chuyện của Tân gia nên khoanh tay đứng nhìn... Nếu Hạ thủ phụ có thể làm cho Hoàng thượng đồng ý bắt giữ Tân Đức Trạch, như vậy trong tay ông ta nhất định có bí mật gì... Cũng có thể là muốn sử dụng Tân Đức Trạch để dẫn dụ chúng ta cắn câu. Trăm năm vinh quang của Diệp gia, không thể vì người không quan trọng mà liên lụy cả gia tộc." Diệp Cẩn Trạch rất lãnh đạm nói.

Cố Vọng Thư không lên tiếng, hắn đang cân nhắc lời nói của Nhị cữu.

Hổ Tử đi vào: "Chủ tử, Đại tiểu thư Tân gia muốn gặp người, hiện đang chờ trong viện."

Diệp Cẩn Trạch "Hừ" một tiếng, lúc này lại đến đây, mục đích quá rõ ràng.

"Tiễn Diệp Nhị gia cùng Tam thiếu gia về." Cố Vọng Thư nhìn qua Hổ Tử, rồi xoay người đi ra ngoài cửa.

Tân Hà mặc bối tử (*) hoa văn hình sen màu xanh đậu, chải búi tóc bình thường, dáng người rất yếu ớt. Trông nàng vẫn ốm yếu xanh xao.

(*)Bối tử là áo khoác ngoài thường thấy, thịnh hành ở thời Tống. Cả nam lẫn nữ đều có thể mặc, nó thường là một chiếc áo khoác ngoài rộng rãi với tay áo rộng và dài. Phổ biến nhất vào thời nhà Tống, nhà Minh và từ đầu nhà Thanh đến giữa triều đại nhà Thanh.

"Hà nhi, ban đêm trời lạnh, vào trong phòng rồi nói chuyện."

Cố Vọng Thư vừa nói, kéo tay nàng đi về phía phòng chính, đúng lúc đi ngang qua bọn người Diệp Cẩn Trạch, Diệp Thần Vũ dường như dừng một chút, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không mở lời.

"Sao trong lòng bàn tay lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?" Cố Vọng Thư cảm thấy bàn tay nhỏ bé vừa ướt vừa lạnh, liền lấy khăn tay ra khỏi tay áo, lau lòng bàn tay cho nàng.

Tân Hà nhíu chặt mày, không nói gì. Kỳ thật nàng rất mù tịt, không biết Tứ thúc có giúp đỡ hay không... Hắn là một người rất thông minh. Mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, người đời đánh giá hắn đều là —— thích quyền thế.

Những người yêu thích quyền thế, phần lớn đều có tâm tính lạnh lùng, có thể hi sinh tất cả.

Vào chính đường, Tân Hà thoát khỏi tay của Cố Vọng Thư, quỳ trên mặt đất: "Tứ thúc, ta đến cầu xin chàng giúp phụ thân ta."

Vân Linh và Vân Đóa cũng quỳ xuống theo sau nàng.

Hai người mới thẳng thắn bày tỏ tâm ý cách đây không lâu, giờ phút này bởi vì cái quỳ này, nên cảm thấy có chút xa lạ. Sắc mặt Cố Vọng Thư lạnh nhạt, đưa tay kéo nàng dậy: "Không cần như vậy... Nếu ta đã vừa lòng với nàng, sẽ không ngồi yên không cứu."

"Tứ thúc..."

Người thanh niên ngắt lời nàng và hỏi: "Nàng chưa ăn phải không?" Cũng không đợi nàng trả lời, gọi Hổ Tử nói: "Đem đồ ăn lên."

Hổ Tử đáp lại rồi đi.

Các hạ nhân của "Hợp Hoan Đường" động tác rất nhanh, bày bốn món một canh trên bàn ăn.

"Ăn đi." Cố Vọng Thư nắm tay tiểu cô nương, ngồi xuống ở cạnh bàn ăn, múc cho nàng một bát cháo tổ yến.

Tân Hà miễn cưỡng ăn vài ngụm thì dừng lại, "Chàng không vui sao?"

Đũa của người thanh niên đang gắp thức ăn dừng một chút, không nói gì.

"...... Nếu chàng thực sự bất tiện, thì ta sẽ không làm phiền nữa." Giọng của nàng có chút chua xót, ban đầu trợ giúp Tứ thúc với dự tính là có một ngày Tân gia gặp nạn, hắn có thể chiếu cố nhiều hơn. Thế nhưng, khi việc đến trước mắt, nàng lại có chút lùi bước... Nếu hắn giúp mình, hình như làm cho tình cảm của hai người trở nên khác biệt.

Cảm giác lợi dụng hắn quá rõ ràng, giống như tình cảm cũng hạ giá theo, trong lòng nàng đau đớn khó chịu.

Cố Vọng Thư nghe vậy, nhìn nàng hồi lâu, không nói gì. Hắn lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng giúp nàng gỡ xương cá.

Trong chính đường chỉ còn lại tiếng bát đũa chạm vào nhau, có vẻ rất yên tĩnh.

Sau bữa cơm, Cố Vọng Thư phân phó Hổ Tử mang thức ăn ra rồi đóng cửa lại.

Tiểu cô nương cúi đầu ngồi trên ghế bành, sống lưng rất thẳng, nhìn vừa quật cường vừa đáng thương. Qua một thời gian, hắn thở dài: "Hà nhi, nàng không tin ta sao?"

Rõ ràng là một câu hỏi, lại dùng giọng điệu khẳng định. Tân Hà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, nàng không phải không tin hắn... Mà là, trong lòng cất giấu quá khứ của kiếp trước, có chút phòng bị và không tự tin.

Cố Vọng Thư nhìn dáng điệu của nàng, trong lòng đã biết đại khái, tự giễu nở nụ cười: "Bên ngoài có tin đồn —— tính cách của ta thô bạo, trở mặt vô tình, đùa giỡn quyền thế trong lòng bàn tay. Vì vậy, nàng tin điều đó."

Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, ánh mắt lại rất lãnh đạm. Tân Hà nhìn thẳng vào đôi mắt này rồi trầm mặc. Nàng phải nói gì, những tin đồn này nàng đã tin.

Sau một thời gian dài, hắn vẫn đang chờ nàng trả lời.

Tân Hà giật giật khóe miệng: "Ta tin Tứ thúc." Vào lúc này, nàng chỉ có thể nói như vậy.

"Nàng nói dối!"

Người thanh niên đột nhiên tức giận, lấy tách trà nhỏ ném xuống xuống đất.

Tân Hà co rúm lại, không nói gì.

Một lát sau, Cố Vọng Thư lại mở miệng nói: "Phụ thân của nàng sẽ ổn thôi. Hôm nay trong nội các làm mệt mỏi cả một ngày, ta phải nghỉ ngơi rồi. Ta sẽ kêu người tiễn nàng về."

Tân Hà đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, nắm lấy tay trái hắn, "Tứ thúc." Giọng điệu mềm mại, có ý cầu xin tha thứ.

Cố Vọng Thư nhắm mắt lại, một lát sau, kéo tay nàng ra: "Hà nhi... Ta chỉ xin nàng, tin ta."

Trên đường trở về. Tân Hà ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt tĩnh dưỡng. Nàng đang suy nghĩ rốt cuộc mình đã thể hiện điểm nào không tin tưởng Tứ thúc.

Hắn nổi giận như vậy, trong lòng nàng cũng không vui vẻ gì. Lúc ôm mình lên xe ngựa, cả người đều cứng ngắc. Nàng thở dài.

"Chủ tử, Đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, mọi việc……Người nhường nhịn một chút."

Hổ Tử nhìn Cố Vọng Thư đứng ở ngoài cửa phủ nhìn ra xe ngựa của Đại tiểu thư, nhịn không được mở lời. Vừa rồi hắn ở lưỡng vu (*) nghe rõ, chủ tử là người chưa bao giờ nổi giận, vậy mà...

(*)lưỡng vu:nhà nhỏ đối diện với nhà chính ở hai bên.

Người thanh niên nhìn hắn một cái, không lên tiếng, thấy xe ngựa đã không còn tung tích nữa, mới xoay người tiến vào phủ.

Hà nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại là người có chủ ý. Về điểm này, lúc Cố Vọng Thư còn ở vựa củi Tân gia đã nhìn ra. Nàng là một người thông minh, thận trọng hiếm có.

Hắn sủng ái nàng mấy năm nay, lại vừa mới chứng thực được tâm ý, cho rằng nàng rốt cục đã bắt đầu mở lòng...

Trong lòng nàng có việc, nhưng lại không chịu nói với hắn. Rõ ràng khi còn nhỏ đã giúp hắn rất nhiều, thậm chí mấy lần cứu mạng hắn. Hai người thậm chí còn quyết định cả đời nương tựa nhau... Nhưng nàng không tin hắn.

Thật là buồn cười.

Cố Vọng Thư cắn răng. Một ngày nào đó, hắn sẽ đợi cho đến khi nàng nói với hắn đầu đuôi gốc ngọn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.