"Tứ thúc, người không sao chứ?" Sắc mặt nàng trắng bệch kiểm tra vết thương của hắn, phát hiện có vết máu đỏ dần dần lộ ra ngoài băng.
Tân Hà nhìn thẳng vào hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"...... Khóc cái gì, không chết được." Cố Vọng Thư cố nén đau đớn, thấp giọng nói: "Đi gian đông lấy thuốc trị thương và băng gạc trên kỷ trà dài."
"Đừng nói như vậy!" Nước mắt Tân Hà chảy càng dữ dội hơn, nàng nhanh chóng chạy ra ngoài, chớp mắt đã cầm đồ trở về.
"Ta đi tìm người giúp đỡ..." Đầu mũi nàng khóc đến đỏ hồng, Cố Vọng Thư cực kỳ thương tiếc.
"Không cần." Hắn lắc đầu từ chối, nếu đi tìm đại phu trong phủ giúp đỡ, nhất định sẽ kinh động người của Diệp phủ. Dù lý do là gì, hắn không muốn nàng bị người khác hiểu lầm.
"Nếu nàng sợ hãi, thì tránh xa ra." Người thanh niên nói chuyện, cởi dây lưng áo ra, băng từng lớp buông xuống, vết thương dài chừng bàn tay người lớn lộ ra, máu tươi từ trong chảy ra ngoài khá nhiều.
Tân Hà chỉ liếc mắt một cái, liền bịt miệng lại. Vết thương lớn như vậy, lúc ấy đã chảy bao nhiêu máu đây.
"Mang bình sứ màu trắng tới đây." Người thanh niên sẽ không thể để ý an ủi nàng.
Tân Hà run rẩy đưa cho hắn.
Cố Vọng Thư đổ thuốc lên vết thương, cắn răng lấy băng gạc, dưới sự giúp đỡ của tiểu cô nương, vết thương đã được băng bó xong.
"...... Nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Tân Hà đặt gối cao vào phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vat-trong-long-ban-tay/3532325/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.