Mấy ngày sau, mùi sơn cũng bay hết, ‘Thanh Đình Cư’ cứ vậy vừa lau vừa dọn, diện mạo cũng rực rỡ hẳn lên, vừa trông đã thấy trong lành thanh nhã. 
Tần thị chọn một sáng đẹp trời, tự mình sang ‘Mặc Trúc Hiên’ nói chuyện chuyển viện với Cố Vọng Thư. 
Nàng mặc một kiện bối tử nguyệt lam sắc, tóc búi đoạ mã kế, cài một nhành hoa mẫu đơn lụa, nhuỵ hoa còn khảm một viên hồng ngọc. Gương mặt ôn như, tràn ngập ý cười. 
“Thân thể Tứ đệ gần đây thế nào? Đã khoẻ hẳn chưa? Đại ca đệ công vụ bộn bề, không đến thăm đệ được, đừng trách hắn.” 
Cố Vọng Thư cung kính hành lễ: “Nhờ phúc của Đại ca, Đại tẩu nên thương thế của đệ đã khỏi hẳn rồi. Đại ca làm quan trong triều, sớm tối bận rộn, đệ làm sao có thể trách hắn chứ.” 
Tần thị hỏi hắn chuyện học hành, liệu có theo kịp không. Thiếu niên cũng cẩn thận mà trả lời. 
“Lúc trước vì đệ bị bệnh, không dám chuyển đi chuyển lại nên khiến đệ tủi thân phải ở cùng chỗ với Tuyên nhi. Đại ca đệ biết được thì trách ta không biết sắp xếp ổn thoả, cho nên ta vội vàng thu dọn ‘Thanh Đình Cư’, mặc dù nơi đó hơi nhỏ nhưng lại gần học đường, cũng giúp đệ đỡ nhiều thời gian.” Tần thị xuất thân là đích nữ của thế gia, từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt, thành dáng vẻ đoan trang thuần hậu. Nói chuyện này rất mượt mà thoả đáng, không có chút sai sót nào. 
“Vọng Thư cảm tạ Đại tẩu, khiến Đại tẩu phải lo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-vat-trong-long-ban-tay/3450256/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.