Chương trước
Chương sau
Đôi Mắt Trẻ Thơ
Mùa xuân năm 1976, tôi đến chợ Cáp Nhĩ mua đồ, nghe thiên hạ bàn tán xôn xao về một chuyện vừa xảy ra cách đó không lâu.
Có một bà dẫn cháu ngoại lên chuyến xe khách đường dài để về quê. Lên xe xong rồi, thằng cháu ngoại khoảng 3, 4 tuổi bỗng khóc thét lên, nằng nặc đòi xuống xe, làm thế nào cũng khăng khăng đòi rời khỏi xe, nó khóc càng lúc càng dữ. Bà ngoại không hiểu vì sao cháu cứ khóc to đòi xuống xe, liền khuyên, quở nó. Nhưng thằng bé không thay đổi ý định, càng khóc tợn và tỏ vẻ khủng hoảng dữ. Bất đắc dĩ bà ngoại đành dẫn cháu xuống xe.
Đi khỏi xe rồi, bà mới hỏi nó:
– Vì sao mà khóc?
Thằng bé đưa tay chỉ về hướng chiếc xe, tỏ vẻ kinh hoàng, nói:
– Người trên xe đều không có đầu, làm con sợ chết khiếp!
Bà ngoại nghe xong thì hiểu: Con mắt trẻ nít thanh tịnh, có lúc chúng nhìn thấy những sự vật mà người lớn không thể thấy.
Kết quả xe vừa khởi hành, chạy chưa được bao lâu, thì lao thẳng xuống sông, toàn bộ hành khác trên xe đều chết. Thằng bé nhìn thấy là cảnh hiện trước những u linh sắp chết.
(Tai nạn xe này xảy ra tại tỉnh Hắc Long Giang trấn Mai Lý Tư, do lão Chu Ngọc Hương 62 tuổi chính miệng kể vào tháng 5 – 2001).

_________________
TÒA LẦU GIẢI TRÍ
Năm 1936 khi quân Nhật chưa chiếm lĩnh các thành phố lớn trong nước, chúng thường cho phi cơ oanh tạc Nam Kinh, khiến mọi người khắp nơi đều kinh hoàng.
Ngày nọ một ông lão hơn 60 dẫn thằng bé khoảng 8, 9 tuổi đi bộ đến “Thắng Kỳ Lầu”, đây là khu giải trí của dân thành phố đương thời, nghĩa là khi rảnh rỗi mọi người có thể vào đây đọc sách, chơi cờ, ngâm thơ, ca hát, tùy ý, vì trong đây có đủ trò giải trí. Ông lão dẫn thằng bé lên lầu xem đánh cờ, bỗng dưng thằng cháu sống chết gì cũng không chịu đi theo, còn khóc to kéo tay ông, nằng nặc đòi về. Ông lão thương cháu nên đành chìu ý nó, đi khỏi khu giải trí chừng 300 mét, ông mới hỏi cháu vì sao mà khóc? Thằng bé tỏ vẻ sợ hãi, hét to:
– Ông hãy mau chạy đi, những người ở đó đều không có đầu, toàn thân bê bết máu… làm còn sợ chết được, có vui gì đâu mà vào đó? Ông không nhìn thấy hay sao?
Hai ông cháu còn đang trò chuyện thì từ trên không, một phi cơ Nhật bay tới, lượn vòng quanh và hướng tòa “Thắng Kỳ Lầu” dội bom.
Lập tức người trong đó đều tử nạn, chỉ có mười mấy người ở gần tòa lầu là thoát nạn. Ông lão cảm thán buột miệng: Không ngờ thằng cháu đã cứu mạng mình!
Tin tức này đương thời được đăng lên nhật báo Đông Nam, toàn Nam Kinh đều biết.
Việc này chứng minh: Trẻ con nguyên thần thuần chánh, nhãn quan có thể nhìn thấy trước những điều linh dị sắp xảy ra.
Tỉnh An Huy, phố Tuyên Châu, trấn Tôn Phụ, lão nhân Đinh Tiết ghi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.