Năm 1965 tôi 18 tuổi, tham gia Đoàn Thanh niên, đến trú đóng ở khu vực Hoàng Dương Mông Cổ. Trong thôn làng, gần đội chúng tôi, có gia đình họ Phạm. Họ Phạm có một trưởng nam và một gái út. Phạm công tử lấy vợ người Thiểm Tây, (cô này tên gì tôi cũng không nhớ rõ) cô vốn mồ côi cha mẹ, trước đây ở với vợ chồng người anh, tính tình hiền, rất đảm đang ngay thẳng. Vợ chồng Phạm lang tình cảm rất khăng khít. Nhưng do kết hôn lâu rồi mà không có con, nên nàng dâu bị cô em chồng (chưa xuất giá) hợp cùng bà mẹ chồng cư xử rất tệ, họ hay chỉ mèo mắng chó; nói bóng nói gió, buông lời cay độc mỉa mai, ngụ ý: “Nhà mình vô phước rước nhầm cái thứ không biết đẻ!”. Họ thường ngược đãi hành hạ nàng dâu, cho ăn toàn đồ thừa. Tết đến cũng không cho may y phục mới, nhưng cô dâu này hiền lành chất phác, chưa từng cãi lại, cô nhẫn chịu rất giỏi mọi hành hạ cay độc. Mấy năm sau, cô em chồng sắp xuất giá, bà mẹ chồng cay nghiệt bảo nàng dâu: – Mày là cái thứ xui xẻo! cấm không được tham dự hôn lễ con gái tao! Bà chì chiết lăng nhục mãi… khiến nàng dâu rất buồn tủi, cuối cùng hết chịu nổi, nàng phẫn uất uống thuốc độc tự vẫn, rồi từ trong phòng mình bò ra ngoài, đến trước cửa phòng mẹ chồng thì tắt hơi. Mẹ chồng nàng thấy vậy sợ quá, vội đi tìm một bà phù thủy, nhờ trấn ếm giùm. Mụ đồng nói nàng dâu này là hạng tiểu nhân, nhập liệm xong thì phải dùng đinh sắt to, dài, đóng vào tay chân nàng ta và lấy đá nhét vào miệng, đè lên ngực… để trấn yểm, khiến nàng vĩnh viễn không thể ngóc dậy quay về… nếu không, toàn gia sẽ bị quấy rối! Bà mẹ chồng liền đi đặt thợ rèn làm nhiều đinh sắt thật to, dài… rồi cho đóng vào thi thể nàng dâu, sau đó lấy đá nhét vào miệng và đè lên ngực nàng, rồi đem thây vùi xuống đất. Khi vợ chồng anh nàng tới thăm, tra hỏi vì sao em gái mình chết? Nhà họ Phạm giải thích vòng vo, không ngớt miệt thị nàng dâu là hạng gái hư hèn… vợ chồng anh nàng do học ít, cũng không hiểu biết chi nhiều nên đành cam chịu. Nhà họ Phạm bồi thường cho họ chút tiền rồi đuổi về. Tục ngữ nói “Lộ kiến bất bình đại gia đạp”, (giữa đường gặp chuyện bất bình người chung quanh cùng hợp sức ra tay)… Người lân cận chung quanh sau khi biết chuyện, liền tìm tới Phạm gia, đề nghị: nhất định phải cho người chết một đáp án ổn thỏa, không thể để nàng ra đi bất minh, oan khuất như thế! Phạm gia túng lý, đành phải để láng giềng đem chồng người chết tới bệnh viện lớn khám. Kết quả: Anh chồng này bị chứng không có tinh trùng, do vậy mà không thể có con. Xem như nàng dâu bị mắng oan, chết thảm, hoàn toàn không rõ cớ sự này.
Mấy ngày sau, bà già và bố chồng đột nhiên cùng bị bán thân bất toại, ông liệt bên tả, bà liệt bên hữu. Còn lão thợ rèn kia đêm nào cũng không ngủ được, lão than với mọi người: – Tối nào cũng có một nữ nhân xõa tóc đứng nơi nhà tôi, khua đập chén bát um sùm!… Lão biết là do mình ngu si góp phần làm việc thất đức (đáng xấu hổ với lương tâm),bèn lui về quê ở Hồ Nam. Không bao lâu thì nghe tin lão lên núi đốn cây, bị té chết. Cô em chồng tên Kim, trước đây thân thể cường tráng, ăn rất khỏe, một hôm đột nhiên bỏ ăn uống, đi bác sĩ khám thì mới hay mình bị ung bướu thời kỳ cuối, mấy ngày sau thì lăn ra chết. Cô con gái chết rồi, hai ông bà gia bán thân bất toại sau đó nhân một chuyến về quê thăm ba mẹ, giữa đường họ bị xe tông chết. Người chồng của nàng dâu bất hạnh, sau khi hiểu rõ mọi ngọn nguồn tạo thành bi kịch hôm nay, anh hối hận vì mình không đi kiểm tra sớm… thế là anh ra trước mộ vợ, khóc lóc, nói lời xin lỗi… cho đào thây nàng lên gỡ hết đinh và đá ra, thay y phục mới cho nàng. Sau này nhà họ Phạm chỉ còn duy nhất một mình anh. Phần bà phù thủy thế nào thì tôi không rõ, do nhà láng giềng này ở gần đoàn, nên tôi chỉ biết bấy nhiêu. Nhưng chắc chắn bà phù thủy sẽ nhận lãnh quả báo mà bà đáng phải nhận. CẬU HAI TÔI Tôi suy nghĩ rất lâu, mới thu hết can đảm để kề ra câu chuyện nhân quả liên quan đến bậc trưởng bối của mình. Đúng lý thì tôi thuộc hàng con cháu mà đi kể chuyện người lớn thì thật là bất kính, nhưng tôi hi vọng nội dung câu chuyện này sẽ giúp mọi người cảnh giác mạnh và tin sâu nhân quả. Giờ tôi xin kể về cậu Hai của mình: “ở quê tôi cậu Hai được xã hội công nhận là một người tốt gương mẫu, tính cậu thành thực, trung hậu, nhưng cuối đời lại có kết cuộc không lành: năm 2005 cậu phát bạo bệnh và tạ thế. Cậu Hai vốn là cán bộ đảng viên, cả đời cần cù chăm chỉ. Thuở sinh tiền giữ chức Bí thư Tỉnh ủy Cục Quốc An.
Cậu sinh năm 1949, từng là ủy viên Ban Điều hành tỉnh thành, tính tình công chính, liêm minh. Thời đó các cán bộ lãnh đạo cấp thành phố vừa được cấp xe riêng, mỗi vị đều có xe con và tài xế riêng. Cậu Hai cũng được cấp cho một xe, nhưng hiếm khi dùng; cậu thường cưỡi xe đạp đi làm, còn anh tài xế cứ phải lái xe chạy theo phía sau cậu. Khiến người trong gia tộc chúng tôi đều mắc cười về việc này: Bởi cậu có xe riêng mà không chịu đi, “có phúc mà không biết hưởng!”… Các quan viên bên ngoài cũng cho là cậu cổ hủ, không biết thích ứng theo thời, do tính cương trực quá mức nên cậu làm việc không thuận lợi, hay bị chỉ trích. Sau đó cậu mắc chứng bệnh lạ hiếm thấy: đại tiểu tiện ra máu, tiếp đến là ruột xuất huyết, phải trải qua nhiều ca phẫu thuật, thậm chí có lần mổ xong không lâu thì bị ra máu ào ào, do cậu trường kỳ xuất huyết, bị thiếu dinh dưỡng, lại thêm bị mổ xẻ nhiều, vướng bệnh nặng đến mức ai cũng hiểu là nội tạng cậu đã rã rệu, hư hết… Cơn bệnh nặng giày vò cậu 2-3 năm, cuối cùng từng mạch máu cậu cũng bị vỡ và xuất huyết, cậu qua đời trong đau đớn thống khổ tột cùng vào lúc 50 tuổi. Cậu ra đi trong tiếng bàn tán râm ran không ngớt của dư luận. Mọi người đều cho rằng: cậu là một cán bộ tốt trăm năm hiếm thấy, thế mà một người trung hậu thật thà, một người cả đời không phạm chút lỗi lầm như cậu, không hiểu vì sao cuối đời lại có kết cục bệnh hoạn quá đau thương!? (Trong khi các quan tham ô đối lập với cậu lại sống rất đắc thế, tha hồ tận hưởng khoái lạc, bình an)… Như vậy thì đời đâu có nhân quả báo ứng công bằng gì đâu?… Sau này tôi mới dần dần hiểu hết mọi nguyên nhân… Do cậu công tác tại Cục Quốc An nên có nhiều súng ống đạn dược… thêm phần tính cậu rất mê săn bắn, cậu thường lên núi săn và xuống đập câu cá… Từ đây suy ra, suốt mười mấy năm nay, cậu đã lạm sát, giết hại vô số sinh mạng, vì vậy mà cuối cùng đã chiêu cảm báo ứng bị bệnh khổ thống thiết… bởi cậu đã dùng súng, đạn dược sẵn có, thảm sát rất nhiều loài vật: khiến chúng máu chảy không ngừng, vỡ bụng thủng ruột, nội tạng lòi hết ra… đây chính là lý do vì sao cuối đời cậu lại bị bệnh lạ đau đớn, cảnh tượng giống hệt như thế!”… Khi kể đến đây, tôi đã rút ra được một kết luận: Cho dù bạn sống liêm chính, công minh; cả đời ngay thẳng cương trực, nhưng nếu đã trồng nhân sát sinh, thì khi quả báo đến vẫn phải gánh chịu, không thể do vì đã có những thiện hạnh khác mà có thể chống đỡ, thoát tội được… Những ai thích giết hoặc tùy hỉ(vui khi thấy, nghe) hùa theo giết chóc, nhất định phải cảnh giác… Quy luật nhân quả tuyệt đối công bằng, cảnh ngộ của mỗi người là phóng ảnh của nghiệp lực họ đã tạo. Có những người xấu ác mà chưa thấy bị báo ứng, là vì: Thời quá khứ hoặc trước đây họ từng làm rất nhiều việc thiện, nên đến đời hiện tại này, phúc báu may mắn kia vẫn còn rất lớn, đủ sức trấn áp khiến quả xấu không thể trổ (đương nhiên những việc xấu họ làm không hề tiêu mất, hoặc có thể đồng thời họ vẫn ngầm làm thiện sự mà chúng ta không hề hay biết, không nhìn thấu hoặc không cho đó là việc thiện (chẳng hạn như hiếu thuận cũng được xem là đại thiện). Vì vậy, khi sống cần gieo nhân tốt trong sạch trọn vẹn, đừng sống say chết mộng… Nếu sống mà không tin nhân quả, cứ tùy tiện cẩu thả tạo ác thì hậu quả rất thê thảm… Mong quý vị cẩn thận!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]