Năm 1965 tôi 18 tuổi, tham gia Đoàn Thanh niên, đến trú đóng ở khu vực Hoàng Dương Mông Cổ. Trong thôn làng, gần đội chúng tôi, có gia đình họ Phạm. Họ Phạm có một trưởng nam và một gái út. Phạm công tử lấy vợ người Thiểm Tây, (cô này tên gì tôi cũng không nhớ rõ) cô vốn mồ côi cha mẹ, trước đây ở với vợ chồng người anh, tính tình hiền, rất đảm đang ngay thẳng.
Vợ chồng Phạm lang tình cảm rất khăng khít. Nhưng do kết hôn lâu rồi mà không có con, nên nàng dâu bị cô em chồng (chưa xuất giá) hợp cùng bà mẹ chồng cư xử rất tệ, họ hay chỉ mèo mắng chó; nói bóng nói gió, buông lời cay độc mỉa mai, ngụ ý: “Nhà mình vô phước rước nhầm cái thứ không biết đẻ!”.
Họ thường ngược đãi hành hạ nàng dâu, cho ăn toàn đồ thừa. Tết đến cũng không cho may y phục mới, nhưng cô dâu này hiền lành chất phác, chưa từng cãi lại, cô nhẫn chịu rất giỏi mọi hành hạ cay độc.
Mấy năm sau, cô em chồng sắp xuất giá, bà mẹ chồng cay nghiệt bảo nàng dâu:
– Mày là cái thứ xui xẻo! cấm không được tham dự hôn lễ con gái tao!
Bà chì chiết lăng nhục mãi… khiến nàng dâu rất buồn tủi, cuối cùng hết chịu nổi, nàng phẫn uất uống thuốc độc tự vẫn, rồi từ trong phòng mình bò ra ngoài, đến trước cửa phòng mẹ chồng thì tắt hơi.
Mẹ chồng nàng thấy vậy sợ quá, vội đi tìm một bà phù thủy, nhờ trấn ếm giùm. Mụ đồng nói nàng dâu này là hạng tiểu nhân, nhập liệm xong thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-ung-hien-doi/1663271/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.