Chương trước
Chương sau
Một ngày khoảng 8 giờ tối năm 1997, tôi vừa tan sở xong thi vội lên chuyến xe tối về nội thành. Lúc này người trên xe rất ít, đi được nửa đường thì bỗng có 4 thanh niên say bí tỉ bước lên xe. Trong tay mỗi người cầm một chai rượu, y phục xốc xếch, rỗ ràng là “say quắc cần câu”. Một thanh niên trong đây thấy tôi ngồi một mình, liền bước xiêu vẹo tới ngồi cạnh tôi, còn tùy tiện gác một tay lên lưng ghế tôi, ba ông ma men kia thấy vậy đều nhào tới, ngồi xuống bao vây tôi.
Lúc đó tôi cảm thấy cực kỳ bất an, trong lòng hơi ớn nhưng ráng giữ bình tĩnh, nghiêm nghị bảo anh thanh niên ngồi sát tôi hãy bỏ tay xuống…
Kết quả, chẳng những anh ta không nghe mà còn phản ứng suồng sã táo tợn hơn (bằng cách choàng tay lên vai tôi, còn cười ha hả thật lớn). Chắc chắn đây là một tên lưu manh! Tôi muốn đổi chỗ nhưng gã chẳng cho tôi đi ra.
Tôi liền hướng anh bán vé cầu cứu, tôi kêu thật to: – Anh bán vé ơi!…
Anh bán vé từ từ đi tới, tên lưu manh này thấy vậy liền sa sầm mặt, vội xỉa tiền ra mua năm vé, còn chỉ chỉ vào tôi, trâng tráo bảo:
– Em gái này thuộc nhóm bọn tôi, người của nhau cả đấy!
Nghe vậy, tôi thật… có miệng mà nói khó khăn, nhưng vẫn ráng giải thích:
– Tôi không quen họ… anh đừng lấy tiền họ, vé của tôi… hãy để tôi mua!
Nói xong, tôi đưa mắt nhìn anh bán vé ngầm cầu giúp đỡ… nhưng anh ta chừng như quá sợ đám du côn này, khẽ liếc tôi một cái rồi lùi về chỗ mình ngay, anh ta cứ giả lơ, làm như không nghe thấy gì!
Còn lại mình tôi với đám lưu manh… không ai bảo vệ, trong lúc cực kỳ nguy cấp đó, tôi chỉ còn biết cầu Bồ-tát cứu mình thôi. Tôi rất tin Bồ- tát Quan Âm “hữu cầu tất ứng”, trong lúc nguy nan sẽ chở che gia hộ bất tư nghi!
Giữa đêm tối bơ vơ không ai giúp đỡ, tôi đành chắp tay niệm thầm: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát”… Tôi nhất tâm khẩn cầu Ngài che chở, cứu tôi thoát khỏi cảnh nguy hiểm. Dần dần nội tâm tôi trở nên bình tĩnh, Không còn căng thẳng, mà cũng chẳng còn sợ hãi nữa, vì ngay lúc đó tâm và Phật hiệu đã hợp nhất.
Khoảng chừng 15 phút sau, trong lúc tôi đang chuyên tâm nhất ý niệm danh Bồ-tát Quan Thế Âm, thi đột nhiên mấy gã say đang hùng hổ bao vây áp đảo tôi… bỗng thét lên thật to:

– TÀI XẾ! MAU DỪNG LẠI!…
– Chuyện gì vậy? Phiền phức quá đi! Hiện xe đang chạy lên đường cao tốc, không thể dừng! -Tài xế bực mình đáp.
– Quả thực chúng tôi không nhịn được, không nhịn được nữa rồi!… Mau dừng xe lại! DỪNG LẠI NGAY ĐI!
Gã ngồi cạnh tôi vừa nói vừa tỏ vẻ rất thống khổ…
Lúc này mấy gã say còn lại cũng quýnh quáng đứng dậy hết, đồng hoảng loạn la to:
– Mắc tiểu quá, hết nhịn nổi rồi, mau dừng xe! CHÚNG TỒI MUỐN XUỐNG XE!
Tải xế vừa dừng thì bốn gã say vội nhào lăn xuống đường rối biến mất hút trong đêm…
Ông Tài xế chửi đổng một câu:
– Đồ thần kinh!
Rồi cho xe chạy tiếp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Trên xe bầu không khí giờ đã yên tĩnh trở lại. Tôi hết sức cảm tạ Bồ-tát Quan Thế Âm đã ngầm gia trì, chính là nguyện lực từ bi của Ngài đã giúp tôi “hóa hiểm thành an”. Đúng như trong Kinh Phổ Môn nói: “Chúng sinh bị khổn ách, vô lượng khổ bức thân, Quan Âm diệu trí lực, năng cứu khổ thế gian”…
Lúc ách nạn tôi được thọ ân như thế, xin mạo muội kể ra chia sẻ cùng người hữu duyên: tôi muốn nói rằng nếu bạn gặp nguy hiểm, lâm vào cảnh bơ vơ cô độc một mình không có ai chở che… thì hãy chí thành niệm danh Bồ-tát Quan Thế Âm, chỉ cần bạn thành tâm hết lòng, nhất định sẽ nhận được lực gia trì không thể nghĩ lường của Ngài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.