Lần trước là do Liễu Tiêu không biết mình sẽ bị đối xử như nào nên mới căng thẳng lo lắng. Còn lần này bé không còn thấy lo nữa rồi, bởi bé biết mình sẽ không bị đối xử tệ bạc hay là thô bạo dã man.
Vua Sói Tuyết đối xử rất tốt và dịu dàng với bé.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Tiêu bèn nhếch tớn lên, trông giống hệt một bé mèo con.
Chẳng lâu sau cánh cửa đã được mở ra, tiếng bước chân chậm rãi của Vua Sói Tuyết vọng đến.
Liễu Tiêu vô thức vặn vẹo, quấn chặt tấm chăn gấm vào người.
Vua Sói Tuyết bước đến bên giường, vén màn, cúi đầu ngắm Liễu Tiêu trên giường. Lần này Liễu Tiêu bọc kín mít luôn, đến cả bờ vai cũng không lộ ra ngoài, chỉ ló ra cái đầu ngây ngô nhìn ngó.
Vua Sói Tuyết ngồi xuống mép giường, dịu dàng nhìn bé.
Liễu Tiêu bất giác di chuyển cơ thể vào trong, có vẻ căng thẳng.
“Đại vương…” Giọng điệu của Liễu Tiêu nhuốm chút dè dặt, như đang sợ hãi điều gì.
Vua Sói Tuyết đã nhìn ra Liễu Tiêu vẫn đang lo lắng, bèn nhẹ nhàng bảo: “Em vẫn sợ ta à?”
Liễu Tiêu cắn răng lắc đầu, “Không phải… em không sợ Đại vương mà.”
“Ừ?”
“Mà sợ…” Liễu Tiêu đã được nhắc nhở là không được nói những từ tục tĩu như là “đụ” hay là “chọc”, càng không được nói “chọc cái mông”, vậy nên ngắc ngứ mãi mới nói được ra câu, “Sợ cái mông nở hoa.”
Vua Sói Tuyết nghe xong thì bật cười, ngón tay trêu đùa trên hoa văn chăn gấm, cười đáp: “Ừ, thế hôm nay sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/229976/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.