“Đây quả là một câu hỏi hay,” Vua Sói Tuyết xoa đầu bé báo tuyết, khen ngợi, “Em có thấy áp lực khi khỏa thân với ta không?”
Bé báo tuyết lập tức run rẩy toàn thân.
Vậy là có áp lực rồi.
Vua Sói Tuyết mang trong mình dòng máu hoàng tộc và sở hữu yêu lực cực mạnh, yêu quái bình thường thấy hắn đều sẽ sợ chết khiếp. Sở dĩ báo tuyết có thể đến gần mà không sợ hãi, là do báo tuyết cũng là mãnh thú. Chỉ là trong lòng Liễu Tiêu vẫn cứ bị lo lắng – chưa nói đến khả năng sẽ phải dâng mông lên cho Đại vương cao quý ‘ấy ấy’.
Liễu Tiêu đáng thương nhìn Đại vương: “Xin Đại vương cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ khắc phục được ạ!”
“Em tự mình khắc phục được ư?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ một chốc, bé đáp: “Em làm được. Em là mãnh thú mà!” Vừa dứt lời, bé liền ngoác miệng “gaoooo ồ” một tiếng to để thể hiện sự oai phong của mãnh thú.
Vua Sói Tuyết vươn tay vuốt ve cái đuôi của Liễu Tiêu: “Bổn vương xưa nay đều thương dân như con, cũng không nỡ để em phải chiến đấu một mình. Hay để ta cùng em vượt qua nhé.”
Liễu Tiêu cảm động không thôi, “Xin hỏi phải làm thế nào mới vượt qua được đây ạ?”
“Vậy bắt đầu từ việc làm quen để không còn sợ khỏa thân trước mặt ta nữa đi.”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết đã tự cởi bỏ quần áo của mình.
Động tác của hắn rất tao nhã, cởi quần áo mà cũng thanh nhã, cao quý như là ngồi ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/229966/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.