Liễu Tiêu là “lễ vật” mà gia tộc mang tới.
Chuyện bắt đầu khi Vua Sói Tuyết mới đăng cơ, các bộ tộc Bắc quốc tranh nhau dâng lên các loại lễ vật và cống phẩm để tỏ lòng trung thành.
Dân số tộc Báo tuyết rất ít, tài sản cũng chẳng có nhiều, vì không biết nên tặng gì mà phát sầu phát lo, cuối cùng mãi mới gom góp được một phần quà tạm coi là đầy đặn. Tộc trưởng tộc Báo tuyết, Liễu Minh, liền dẫn theo một đoàn người đến thủ đô Tuyết thành để dâng lễ vật.
Đoàn người Liễu Minh đến bên ngoài cửa cung Sói và chỉ mang theo một hòm lễ vật. Ghé mắt nhòm sang, thấy ai ai cũng đều dùng xe tải chở đồ đến, quà cáp chất ngồn ngộn thành đống. Nhìn lại mới thấy tộc Báo tuyết bọn họ nghèo nàn quá thể, dâng tặng lễ vật cũng xấu hổ quá chừng. Quan nội chính là một con Cáo Đỏ lúc nào cũng tủm tà tủm tỉm, nhìn thấy lễ vật của Liễu Minh cũng không tỏ vẻ chê bai ghét bỏ, vẫn cười nói: “Tấm lòng của mọi người, Đại vương sẽ biết.”
Liễu Minh vội vàng nói với Cáo Đỏ: “Chúng tôi thế này… liệu có quá ít không?”
“Đều là tấm lòng, đều là tấm lòng, không phân chia lớn nhỏ.” Cáo Đỏ lịch sự đáp lời.
Liễu Minh ngoảnh lại nhìn đống lễ vật ngổn ngang mà các bộ tộc giàu có dâng lên, lòng thầm thấy bất an.
Duy chỉ có Liễu Tiêu là chẳng buồn chẳng lo gì sất. Bé chỉ biết sau khi dâng lễ vật xong là có thể đi chơi.
Tộc Báo tuyết quanh năm sinh sống trên vùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/229964/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.