Nhìn thấy Liễu Tiêu quả thực đang cầm thuốc giải của độc bọ cạp bí truyền, Minh hậu chỉ biết sửng sốt: “Mi…”
Chỉ tiếc Minh hậu còn chưa kịp nói hết câu, phần lưng đã tung tóe máu.
Liễu Tiêu sốc đến đứng hình, nhìn Bạch Linh Linh tấn công Minh hậu từ phía sau.
Minh hậu ngã sấp xuống đất, hộc máu miệng.
Bạch Linh Linh nói với Liễu Tiêu: “Đi thôi.”
“Đi?” Liễu Tiêu ngây ngẩn, “Đi đâu?”
Bạch Linh Linh đáp: “Đi giải cứu Lãnh Giác.”
Liễu Tiêu bối rối: “Nhưng… nhưng có Đại vương cứu rồi mà?”
Bạch Linh Linh: “Nhưng cậu đang cầm thuốc giải còn gì?”
Bấy giờ Liễu Tiêu mới sực hiểu: “Ừ nhỉ.”
Bạch Linh Linh không có kiên nhẫn để giải thích với Liễu Tiêu, vì vậy hắn ta túm lấy gáy Liễu Tiêu rồi xách bé chạy đi.
Liễu Tiêu bị túm gáy thì kinh hãi hô to: “Đừng, đừng túm gáy! Tôi tự đi được mà!”
Thế là Bạch Linh Linh bèn vác Liễu Tiêu lên vai rồi tức tốc chạy đến điện Thanh Tước.
Vừa đến từ đường, Bạch Linh Linh đã đặt Liễu Tiêu xuống. Đèn trong điện thờ tối mù, ánh lửa trên những ngọn nến đỏ lập lòe, trong không gian ngập ngụa mùi hương khói. Còn có đám thị vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.
Bạch Linh Linh bước vào, vén tấm rèm ngăn bên trong, lập tức trông thấy một con dê trắng đang co quắp trên sàn, bốn vó vổng lên trời như điện giật, trông sao cũng như đang trút hơi thở cuối cùng. Còn Vua Sói Tuyết thì đứng bên cạnh với vẻ mặt thản nhiên.
Bạch Linh Linh kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031861/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.