Bấy giờ Liễu Tiêu mới sực tỉnh, hoàn hồn nói: “Đúng rồi, Đại vương có miễn dịch mà?”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Ừ đúng rồi.”
Liễu Tiêu thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực hô lên: “Tiểu Bạch Tự hù chết em rồi.”
Nghe thấy Liễu Tiêu bất giác gọi biệt danh của mình, Vua Sói Tuyết bèn nhoẻn cười vui vẻ, dịu dàng nói với bé: “Đùa em thôi.”
Chuyên gia giám định lau hai hàng lệ vừa cố rặn ra dưới tình huống cấp bách ban nãy: Phí cả công diễn!
“Hu u Đại vương dọa chết thần rồi, thần một lòng lo cho an nguy của Đại vương, suýt thì đi theo Đại vương luôn!” Chuyên gia giám định chộp lấy thời cơ nước mắt hẵng còn vương khóe mà phun ra mấy câu lừa tình.
Vua Sói Tuyết không cảm động cho lắm, chỉ nói: “Các khanh biết bổn vương có miễn dịch nhưng thích khách thì không. Không thì cũng không ám sát bổn vương bằng cách này.”
Liễu Tiêu vỗ về lồng ngực: “Ơn trời là thích khách không biết!”
Trông thấy vết cắn, Chuyên gia giám định hãi hùng hết sức: “Thế nhưng thương thế của Đại vương vẫn còn kìa, vết này từ đâu ra vậy ạ?”
“Tất nhiên là do thích khách cắn.” Vua Sói Tuyết trả lời.
Liễu Tiêu và Chuyên gia giám định còn kinh hãi hơn hồi nãy: “Xảy ra khi nào ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Hôm nay.”
Liễu Tiêu hoang mang lắc đầu: “Hôm nay? Sao có thể? Sao em lại không biết chứ? Hôm nay em ở cùng Đại vương suốt mà!”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Xảy ra ngay dưới mí mắt em đó.”
Liễu Tiêu sửng sốt hô lên: “Sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031840/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.