“Ừ, giờ trong cung đang truyền tai nhau là cậu ở đền không chịu hối cải, còn tiêu hết tận nửa triệu mỗi tháng, xa hoa phung phí.” Lãnh Giác nói, “Nhưng tôi nghĩ chỉ là tin đồn thôi.”
Liễu Tiêu nhớ lại mấy hóa đơn mà mình đã ký: “Hình như… không phải tin đồn đâu…”
“Beee?”
Liễu Tiêu thật chẳng ngờ tuy bé không còn trong cung nữa mà trong cung vẫn bàn tán về bé.
“Sao mà đến tận nửa triệu thế nhỉ?” Liễu Tiêu có nghĩ nát óc cũng không tin mình đã tiêu nhiều tiền như thế. Bé suy nghĩ mấy ngày rồi quyết định đến tìm Phương Trượng hỏi cho ra lẽ.
Vịt Vàng và A Diệp nói, “Chúng tôi đi cùng người.”
“Hai người đi làm gì?” Liễu Tiêu nói, “Mình em đi là được rồi.”
“Người định cứ thế này mà đến tìm phương trượng hả?” Vịt Vàng hỏi.
“Vâng, sợ gì chứ? Phương trượng là người mà, yếu lắm.” Liễu Tiêu đáp, “Khéo còn không đánh lại được con ngỗng ý chứ.”
Nhắc đến chuyện không đánh được một con ngỗng, Vịt Vàng cả A Diệp lập tức cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Liễu Tiêu đi một mình đến tìm phương trượng.
Nhưng chẳng ngờ lúc bé đến phòng của trụ trì thì chẳng thấy Phương Trượng đâu. Liễu Tiêu bèn chạy qua hỏi thăm thì được nhân viên văn phòng đáp rằng: “Trụ trì vừa ra ngoài chuẩn bị việc tiếp giá rồi, ngài tìm trụ trì có việc gì thế để khi nào trụ trì về tôi báo lại ổng?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo: “Thôi không cần đâu, để tôi tự tìm ổng.”
Liễu Tiêu một lần nữa thể hiện đúng tố chất của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-tuyet-thich-can-duoi/1031831/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.