Chương trước
Chương sau
Đêm thu lạnh lẽo, trăng sáng ngút ngàn phả sắc trong veo. Đại sảnh trống trải đèn đuốc sáng trưng, con đường dài hun hút trong Lang Sơn Tuyết Điện phủ gió lộng, trời tối đen đặc sương mù. Minh Hậu vẫn quỳ nơi đó với y phục đơn bạc, bất động.
Cáo Đỏ bước ra ngoài điện, cúi đầu nói với Thái hậu đang quỳ, giọng điệu cung kính: “Thái hậu, Đại vương bảo ngài đừng quỳ nữa ạ. Trời lạnh gió to, rất dễ bị cảm lạnh.”
Nghe xong, Minh Hậu thầm thấy đắc ý, song mặt lại giả bộ sầu não, lớn tiếng nói: “Ta nhất định phải quỳ đến khi nào Đại vương tha thứ cho ta mới thôi. Nếu không thì đừng nói là ốm, có chết ta cũng sẽ không về.” Nói rồi lại bắt đầu vờ vịt khóc lóc.
Cáo Đỏ bất lực thở dài: “Nô tài về bẩm báo Đại vương.”
Cáo Đỏ nói xong thì trở lại trong điện.
Nội thị hỏi Minh Hậu: “Thái hậu người không sao chứ? Không sợ bị ốm thật ạ?”
Minh Hậu có phần tự mãn nói: “Một hồi này thì thấm vào đâu. Ông không thấy Vua Sói Tuyết đã phái người hầu tới thả bậc thang xuống à? Vua Sói Tuyết còn sợ ta bị cảm lạnh sinh bệnh hơn cả ta đấy.”
“Thật chứ ạ?” Nội thị tò mò hỏi.
Minh Hậu gật đầu: “Ông nghĩ mà xem, tuy Đại vương là người đứng đầu một nước nhưng chung quy vẫn dưới sự cai trị của Thiên Tử. Thiên gia lấy hiếu trị quốc, dù ta không có quan hệ máu mủ với hắn nhưng hắn sẽ không dám ngỗ ngược với ta đâu. Nếu không thì cứ đợi bị Ngự sử đài luận tội rồi Thiên Tử giáng tội đi!”
Một lát sau Cáo Đỏ lại đi ra bảo Minh Hậu: “Thái hậu ngài về trước đi ạ, đừng hứng sương lạnh mà tổn hại thân thể mình.”
Minh Hậu như mở cờ trong bụng, song mặt mũi vẫn giả đò đáng thương: “Không được, ta không thể về. Không được Đại vương tha thứ, ta có về lòng cũng sẽ không yên.”
“Nếu Thái hậu đã quyết thì đúng là ai cũng không thuyết phục nổi.” Cáo Đỏ bèn sai thị vệ bê một cái máy sưởi đến để thổi hơi ấm cho Minh Hậu
Trông một màn này, mặt mũi Minh Hậu phút chốc tái mét cả đi.
Cáo Đỏ còn nói: “Đại vương sợ ngài bị cảm lạnh nên đã sai người mang máy sưởi đến. Cái này là được Thiên Tử ban cho, đồ siêu xịn đấy ạ. Aii, Đại vương thật là có hiếu!”
Minh Hậu dằn câu chửi thề suýt bật ra khỏi miệng xuống, nghe bảo máy sưởi là do Thiên Tử ban cho thì đành phải dập đầu ba cái tạ thiên ân.
Cứ như vậy, Minh Hậu vừa quỳ vừa được máy sưởi thổi gió ấm cho cả đêm.
Sáng hôm sau, Vua Sói Tuyết ra khỏi điện chính, vừa thấy Minh Hậu đã kinh ngạc thốt lên: “Sao Thái hậu vẫn còn ở đây thế này?”
Rốt cuộc cũng thấy Vua Sói Tuyết ra mặt, Minh Hậu nghiến răng nghiến lợi cúi đầu nói: “Xin Đại vương thứ tội!”
Vua Sói Tuyết từ tốn bảo: “Thái hậu nặng lời rồi. Ngài cứ về trước đi, chờ ta bãi triều rồi nói sau.”
Minh Hậu buộc phải đồng ý, đương định đứng lên thì phát hiện do mình quỳ cả đêm nên đầu gối đã mất đi tri giác. Y gần như không vững, phải được người đỡ mới có thể run rẩy đứng lên.
Vua Sói Tuyết thấy Thái hậu đứng dậy xong xuôi mới bảo tiếp: “Hôm qua ngài dùng máy sưởi do Thiên Tử tặng, khi về nhớ cảm tạ ân điển đấy.”
“Phải rồi Đại vương.” Nghe Vua Sói Tuyết nhắc đến Thiên tử, Minh Hậu lại phải gắng gồng mà chịu đựng hai cái chân không còn tri giác để quỳ xuống rồi dập đầu ba lần về phía lò sưởi.
Eo lưng Minh Hậu cũng rã rời, khoảnh khắc cúi rạp người xuống suýt thì không ngồi lại được, vẫn phải nhờ người hầu đỡ lên. Minh Hậu định về điện của mình mà nằm nghỉ, ai dè Cáo Đỏ lại đột nhiên hô lên: “A, suýt thì quên. Thiên Tử ban thánh chỉ xuống, cần phải tuyên đọc!”
Minh Hậu thầm chửi “đ*t mẹ” trong lòng, song ngoài mặt vẫn phải giữ cung kính mà quỳ xuống thêm lần nữa, suýt thì tụt huyết áp mà ngất xỉu. Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống.
Cáo Đỏ cầm máy tính bảng rồi bấm vào thư điện tử mà Thiên tử gửi đến, bắt đầu đọc: “Câu đầu tiên là Đại vương bị bệnh, không cần quỳ nhận thánh chỉ.”
Vua Sói Tuyết nói: “Tạ Thiên Tử.”
Cáo Đỏ đọc to rõ ràng: “Thiên gia đã nhận được tin báo từ Bắc quốc và vô cùng quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Vua Sói Tuyết, vậy nên ban thuốc bổ để Vua Sói Tuyết dưỡng thân. Đồng thời, Thiên gia cũng đáp lại lời luận tội của Ngự sử đài về Thái hậu Bắc quốc, cho rằng Minh Hậu đúng là đã làm ra hành vi không thỏa đáng nên sẽ xóa sổ hạng mục thị tẩm mà Minh Hậu đã đề ra, song song với đó là sẽ phong tỏa tạm thời quyền quản lý hậu cung của Minh Hậu. Hy vọng Minh Hậu chăm chỉ học hành, nghiêm túc kiểm điểm, sửa chữa sai lầm để phát triển toàn diện hơn.”
Minh Hậu không ngờ màn quỳ cả đêm của mình đã thành công cốc, còn bị nhận tin thu hồi quyền quản trị. Mặt mũi y phút chốc trắng bệch, song cũng chẳng thể làm gì khác hơn là dập đầu tạ ơn.
Sau khi thánh chỉ được đọc xong, Minh Hậu bèn ghé lại gần Vua Sói Tuyết nói: “Đại vương à, cũng không cần mách Thiên gia chuyện này chứ? Không sợ Thiên Tử nghĩ Đại vương hoang dâm hại quốc à?”
Vua Sói Tuyết mỉm cười đáp: “Ngài là Thái hậu, ta muốn hiếu thuận nên nào có thể phạt ngài. Vậy nên đành phải nhờ Thiên Tử định đoạt thôi.”
Vẻ mặt Minh Hậu nom rất phức tạp, thật lâu sau mới lùi về sau một bước rồi nói: “Khỏi cần Đại vương nhọc lòng. Nếu là lỗi của ai gia, ai gia sẽ tự về phạt cấm túc.”
Sau khi nói xong, Minh Hậu liền lập tức ra về với sự trợ giúp từ nội thị. Về đến điện Thanh Tước xong thì sai người hầu đóng hết cổng lại, tự mình cấm túc.
Cùng lúc đó, Liễu Tiêu đã ra khỏi Xuân Quang Các để chuẩn bị rời cung đến đền Thiên Đế.
Bạch Quyên, bạn cùng cung với bé do sợ bị vạ lây nên trốn biệt trong phòng không ra khỏi cửa. Chỉ có mình Lãnh Giác đến tiễn Liễu Tiêu. Liễu Tiêu hỏi: “Không phải cậu bảo tớ mang tội nặng nên không muốn liên quan gì đến tớ hở?”
Lãnh Giác đáp: “Nửa đêm đến gặp cậu đúng là không ổn, nhưng giờ là ban ngày ban mặt, cậu phải đi nên tôi đến tiễn cũng không sao. Dù gì mình cũng ở cùng một cung, đây cũng phép lịch sự tối thiểu.”
Liễu Tiêu gật đầu: “À cậu biết Tuy Tuy thế nào rồi không?”
Lãnh Giác kinh ngạc: “Cậu vẫn còn quan tâm đến cậu ta hả?”
Liễu Tiêu tò mò hỏi vặn lại: “Thì cậu vẫn còn quan tâm tớ còn gì?”
“Này sao mà giống!” Lãnh Giác bị so tương đương với Tuy Tuy thì không vui cho lắm, song vẫn duy trì bình tĩnh mà bảo, “Chuyện này vốn không liên quan đến Tuy Tuy, cậu ta là bị liên lụy thôi. Đại vương tấm lòng nhân hậu, cậu ta sẽ không sao đâu.”
Liễu Tiêu nghi ngờ hỏi: “Sao cậu biết chuyện này không liên quan đến Tuy Tuy?”
Lãnh Giác không dính dáng gì đến chuyện này, nhưng chỉ cần đứng ngoài xem y cũng hiểu đến bảy, tám phần. Còn Liễu Tiêu tuy là nhân vật chủ chốt song lại chẳng biết một cái gì cả. Lãnh Giác thở dài sườn sượt, vỗ bả vai Liễu Tiêu rồi bảo: “Cậu rời khỏi nơi này cũng tốt.”
Liễu Tiêu nghĩ đến việc sắp phải đi thì lộ vẻ lưu luyến: “Tớ sẽ nhớ cậu.”
Lãnh Giác sững người, đáp: “Tôi cũng sẽ giữ liên lạc với cậu. Đền Thiên Đế cũng có điện thoại, tôi sẽ tìm cách gọi cho cậu. Đừng lo.”
Liễu Tiêu mừng rỡ hô lên: “Thật á? Thế thì hay quá rồi!”
Lãnh Giác gật đầu.
Nội thị tới thúc giục Liễu Tiêu rời đi. Liễu Tiêu đương định xoay người, sực nhớ ra điều gì, lại ngoảnh về nhìn Lãnh Giác: “Còn có…”
Lãnh Giác đáp, “Tôi biết rồi, sẽ giúp cậu hỏi thăm chuyện của Tuy Tuy.”
Liễu Tiêu không ngờ Lãnh Giác trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại là người tốt bụng nhiệt tình đến thế. Bé cảm động quá chừng, gật đầu chào tạm biệt y rồi mới cùng nội thị rời đi. Chuyến đi đến đền Thiên Đế diễn ra rất suôn sẻ, khi bé đến nơi thì có một thầy tu ra tiếp đón. Các thầy tu trong đền Thiên Đế đều để tóc, mặc áo tu dáng dài và đi chân trần, đang đứng vây quanh một vị cao tăng mặc áo tu dài màu đỏ ở trung tâm. Vị cao tăng này thì cạo sạch tóc, thần thái trông rất trang nghiêm.
Thầy tu chỉ vào vị cao tăng nọ rồi bảo: “Đây là trụ trì Phương Trượng của chúng tôi.”
“Không biết phương trượng[1] tên là gì ạ?” Liễu Tiêu lên tiếng hỏi.
Vị cao tăng đáp: “Tôi họ Phương, tên Trượng.”
“A…” Liễu Tiêu nuốt nước bọt, lại ngó nghiêng chung quanh, “Thế nên đệ tử bình thường trong đền Thiên Đế đều để tóc, chỉ có trụ trì là phải cạo trọc sao?”
Cao tăng đáp: “Bần đạo tạ đỉnh[2].”
Liễu Tiêu hết sức hoang mang: “Rốt cuộc thầy tên là Phương Trượng hay là Tạ Đỉnh thế?”
[1] Phương trượng cũng có nghĩa là trụ trì, nên bé báo tuyết mới hiểu lầm:)))))))
[2] Khoan khoan dừng lại là khoảng chừng 2s để Trê cười tiếp đã:))))))))))))) Tạ đỉnh (谢顶) là Hán ngữ cổ, chỉ quá trình tóc rụng dần dần đến hói của người trưởng thành, là từ được dùng trong trường hợp tương đối trang trọng. Trong từ điển Hán ngữ cổ, “tạ” là động từ, có nghĩa là rụng. Nguồn Baidu. Ở đây ý ông Phương Trượng bảo tôi bị hói, ok. Còn bé báo tuyết của chúng ta tưởng tạ đỉnh là tên người:)))))))))
Phương Trượng từ chối trả lời vấn đề này, chỉ bảo: “Liễu thí chủ, để tôi đưa ngài đến chỗ nghỉ ngơi.”
Phương Trượng sắp xếp cho bé ở một khu nghỉ khá là hẻo lánh và yên tĩnh, nói: “Thí chủ là thú ăn thịt nên không cần phải ăn chay như giới luật. Với cả ngài là khách nên cũng không cần tuân thủ các quy tắc và giới luật như chúng tôi. Giờ tụng kinh buổi sáng đến cũng được không đến cũng chẳng sao. Nói chung là ngài thích làm gì thì làm.”
Liễu Tiêu không ngờ việc “tu hành” trong đền lại thoải mái nhàn hạ như thế. Bé nhẹ nhõm gật đầu: “Cảm ơn phương trượng… Xin hỏi phương trượng là con có thể thờ bài vị trường sinh được không?”
Phương Trượng đáp: “Đạo của chúng tôi không tin cái này. Nhưng nếu muốn cầu cho người sống thì chúng tôi sẽ viết tên của người muốn cầu một trăm lần bằng mực thánh, sau đó mang tờ giấy đó vào lò thánh để đốt và cầu nguyện. Ngày nào cũng làm như vậy và cầu nguyện liên tục bảy bảy bốn chín ngày là có thể cầu trường sinh.”
“Vậy cũng được á.” Liễu Tiêu lấy di động ra rồi lên mạng tìm kiếm “Tên thật của Vua Sói Tuyết Bắc quốc” theo gợi ý của Lãnh Giác —— kết quả trả về là: 龘 譕 麏 皨 龥 đĩnh 鍕 蘛 乑”
Liễu Tiêu thấy câu trả lời thì mắt cũng sắp hóa đen hoàn toàn: “Thầy vừa bảo một ngày phải viết bao nhiêu lần tên cơ?”
Phương Trượng liếc thấy màn hình di động của Liễu Tiêu thì cười bảo: “Liễu thí chủ đừng sợ, đây là ký tự mã hóa thôi.”
Bấy giờ Liễu Tiêu mới thở phào một hơi: “Thế Đại vương tên thật là gì ạ?”
Phương Trượng đáp: “Cái này thì ngài phải tự hỏi Đại vương thôi. Bởi tên khai sinh của Đại vương là cấm kỵ, không được tự tiện nói ra… Nhưng nếu ngài có lòng muốn cầu thì chỉ cần viết ba chữ ”Vua Sói Tuyết” lên giấy cầu nguyện là được. Dù sao trên thế giới này cũng chỉ có một Vua Sói Tuyết.”
Liễu Tiêu nghe xong thì gật đầu cảm ơn.
Phương Trượng nói thêm: “Còn một việc mong thí chủ lưu ý, đấy là đừng đến tháp Bắc ở trong đền nhé.”
“Sao lại thế ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
Phương Trượng đáp: “Vì nơi đó bị ma ám.”
Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc: “Trong đền mà cũng có ma nữa á?”
“Ừ, tôi cũng đau đầu lắm.” Phương Trượng nói, “Đã mời đạo sĩ đến làm phép rồi mà đâu vẫn vào đấy.”
Liễu Tiêu lại thêm kinh ngạc: “Các thầy phải mời đạo sĩ á? Các thầy không tự mình làm được sao?”
“Ừm…” Phương Trượng nghĩ ngợi chốc lát, “Chúng tôi thường chú trọng việc cầu phúc, còn việc trừ ma đuổi quỷ thì nên để người có chuyên môn làm thì tốt hơn.”
Liễu Tiêu suy nghĩ rồi hỏi: “Thầy là yêu ư?”
“Không, bần đạo là con người.” Phương Trượng lắc đầu đáp.
Liễu Tiêu gật đầu, đã hiểu: “Chẳng trách lại sợ ma.”
Phương Trượng chau mày hỏi: “Thí chủ không sợ ma?”
Liễu Tiêu lắc đầu: “Không sợ.”
Phương Trượng nghĩ giây lát rồi ngoảnh lại bảo đệ tử của mình: “Đi lấy series ‘The Ring’ đến đây cho Liễu thí chủ.”
Thế là Liễu Tiêu bị nhốt ở am đường tối thuu không một tia sáng để xem “The Ring”. Chưa xem được mười phút, Liễu Tiêu đã khóc inh ỏi rồi điên cuồng cào cửa gào lên: “Phương trượng tạ đỉnh ơi con sai rồi!!!”
Đúng lúc này, điện thoại bàn trong am đường bỗng đột ngột rung chuông.
Mặt Liễu Tiêu xoạch một phát trắng bệch như giấy, không dám cầm lấy nhấn nghe.
Một lúc sau, điện thoại dừng chuông.
Liễu Tiêu hết hồn, mặt tái mét ngồi bệt xuống sàn, cái đuỗi mềm oặt rủ xuống.
Một lúc sau, điện thoại lại vang lên.
Lông tơ toàn thân của Liễu Tiêu dựng đứng, “bộp” một phát đập nát điện thoại bằng móng vuốt của mình.
Vua Sói Tuyết, người đang gọi ở đầu dây bên kia cũng hết sức khó hiểu: “Hả? Sao bé Tiêu lại không nghe điện thoại của ta?”
Cáo Đỏ đáp: “Chắc do Tiêu mỹ…” Cáo Đỏ nói được nửa chừng thì khựng lại vì sực nhớ Liễu Tiêu đã không còn là “Mỹ nhân” nữa nên bèn bẻ lái: “Chắc do Liễu Tiêu vẫn chưa đến am đường ạ.”
“Không thể nào.” Vua Sói Tuyết giơ di động ra, “GPS hiển thị em ấy đã đến.”
Cáo Đỏ nghĩ thầm: Đại vương bày đặt giả nai rộng rãi với báo tuyết, bảo gì mà cho bé ra khỏi cung tự do hôn phối… Kết quả người ta vừa mới đi phát đã cài định vị GPS theo dõi rồi.
“Hay là bị lỗi rồi ạ.” Mèo mắt xanh đứng bên chêm câu.
Vua Sói Tuyết lắc đầu: “Không thể nào, đây là GPS cao cấp chuyên dùng trong quân đội.”
“…”
Sau khi Liễu Tiêu xem xong series “The Ring” thì đừng nói là đến tháp Bắc nơi có ma quỷ lộng hành, mà đến cả đi vệ sinh thôi bé cũng chẳng dám nhấc chân đi.
A Diệp và Vịt Vàng cực kỳ bất mãn, càu nhàu: “Cái tên phương trượng kia quá đáng thật đấy! Ai lại bắt người một mình xem phim ma trong phòng tối tắt đèn thế chứ?”
Liễu Tiêu hồi tưởng một chốc, tự dưng bảo: “Thực ra cũng khá là hay…”
“…”
Phương Trượng đằng này vội vàng cử người đến sửa điện thoại cho Liễu Tiêu. Liễu Tiêu xấu hổ quá chừng, bèn rối rít xin lỗi phương trượng, bảo mình đã làm hỏng điện thoại bàn của họ.
Phương Trượng thản nhiên nói: “Không sao, dù gì cũng trừ vào sinh họa phí mà Đại vương cho ngài thôi!”
Liễu Tiêu hỏi: “Đại vương cho con bao nhiêu tiền sinh hoạt phí thế?”
Phương Trượng không trả lời cụ thể, chỉ bảo: “Ngài yên tâm, trừ không hết được đâu.”
Liễu Tiêu không biết nên nói gì, đứng đực mặt ra, lát sau mới bảo: “Vậy ư… được rồi!”
Phương Trượng nói tiếp: “À phải rồi, hình như ban nãy trong cung gọi điện thoại cho ngài đấy. Điện thoại sửa xong thì ngài gọi lại xem sao nhé.”
Liễu Tiêu nhận lấy tờ giấy phương trượng đưa cho, bên trên ghi một chuỗi số điện thoại.
———
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.